TRẢ THÙ NỮ CHÍNH VÀ HỆ THỐNG CÔNG LƯỢC

Chương 8

Chương trước
Chương sau
Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~6 phút

Vị trí gửi cho tôi chỉ là mồi nhử.

Anh ta bí mật bám theo, rồi bắt cóc tôi.

Tôi tỉnh lại giữa một căn hầm tối.

Nằm giữa một chiếc giường sắt, tay chân bị xích sắt trói chặt.

Hứa Mục Dã đè lên người tôi.

Anh ta so với tuổi mười tám năm xưa… đã trở thành một con quái vật thực thụ.

Giọng nói của anh ta thì thầm bên tai tôi, lạnh lẽo và điên loạn:

“Nhĩ Nhĩ à … để giữ hình tượng, anh chưa bao giờ ép em. Anh luôn nói sẽ đợi… chờ đến khi em sẵn sàng trao bản thân mình cho anh.”

“Em có biết anh đã nhịn khổ sở đến thế nào không? Anh muốn biết bây giờ em có còn “mùi vị” của tuổi mười tám không.”

Tôi trợn mắt.

Hắn muốn cưỡng bức tôi.

Vì giới đầu tư có cả người của thế giới ngầm, đã phát lệnh truy sát hắn trong giới xã hội đen.”

Hắn nói, dù sao cũng chết, chi bằng "chơi cho sướng rồi cùng nhau chết."

Tôi giãy giụa đến khàn cả cổ, hét lên:

“Cứu tôi với! Cứu tôi!”

Hắn bật cười khẩy:

“Cô hét cũng vô ích thôi. Nơi này không ai biết. Điện thoại định vị cũng vô dụng, tôi ném từ đời nào rồi. Có sức mà giãy, sao không giúp tôi sung sướng một chút?

“Biết đâu tôi còn… dịu dàng hơn.”

Tôi không đáp lại.

Ai nói không có điện thoại là không có cách bị lộ tung tích?

Những nhà đầu tư kia, dù không hoàn toàn tin tôi, nhưng đều là cáo già thương trường.

Một số người đã cho người âm thầm theo dõi tôi.

Bên ngoài vang lên tiếng bước chân không chỉ là người của giới đầu tư.

Lục Giản Chu dẫn cảnh sát phá cửa xông vào.

Anh ta biết Hứa Mục Dã không bình thường, nên sau khi thấy anh ta mất tích đột ngột, anh lặng lẽ theo dõi hành tung của tôi.

Xác định vị trí tôi bị giam giữ, anh lập tức báo cảnh sát.

Khi cửa bị phá tung, Hứa Mục Dã… quần mới tụt được một nửa.

Năm xưa, hắn làm nhục tôi không để lại bằng chứng.

Nhưng lần này … bằng chứng đầy đủ.

Lục Giản Chu đưa ra bằng chứng ghi chép từ nhóm chat, những lời lẽ dơ bẩn kia đủ để buộc tội h.i.ế.p dâm + xâm phạm bí mật thương mại, tội chồng tội.

Ngoài phiên tòa.

Ống kính nhà báo bủa vây.

Lục Giản Chu che chắn cho tôi.

Tôi lắc đầu, ra hiệu anh không cần phải bảo vệ nữa.

Tôi ngẩng cao đầu, đối diện ống kính.

Phóng viên hỏi:

“Cô Khương, với những người từng có trải nghiệm tương tự, cô muốn nói gì không?”

Tôi cầm micro, dõng dạc:

“Nạn nhân” chỉ là thuật ngữ của pháp luật. Trong cuộc sống chúng tôi là những người sống sót.”

Hứa Mục Dã đã vào tù.

Lệnh truy sát từ giới ngầm mà các nhà đầu tư ban ra được tạm hoãn.

Họ còn bỏ thêm một ít tiền, đảm bảo cuộc sống trong tù của anh ta … không được dễ chịu.

Nghe nói trại giam nơi anh ta bị nhốt, thường xuyên xảy ra bạo lực nội bộ.

Cũng bình thường thôi va chạm giữa bạn tù mà.

Một nhà đầu tư nói:

“Nếu mạng hắn lớn mà còn sống được đến ngày mãn hạn tù, thì lúc đó ra lệnh g.i.ế.c cũng chưa muộn.”

Nửa năm sau.

Tôi đến trại giam thăm Hứa Mục Dã cùng với Lục Giản Chu.

Tôi đến để nói cho anh ta biết:

Tôi và Lục Giản Chu đã kết hôn.

Mối tình đầu thời niên thiếu… đa phần đều không có kết cục tốt đẹp.

Nhưng cũng phải cảm ơn Hứa Mục Dã và Tô Hòa.

Nếu không có họ, có lẽ chúng tôi cũng không hiểu được trong lòng mình, người kia quan trọng đến mức nào.

Hứa Mục Dã gào lên giận dữ, đập điện thoại vào tấm kính phòng thăm nuôi.

Anh ta đã từng có cơ hội, có thể khai báo rằng tôi gài anh ta rò rỉ tài liệu mật.

Trong điện thoại của tôi và anh ta, đều có lịch sử gửi nhận file.

Nhưng cả hai chiếc điện thoại đó, đều bị anh ta vứt xuống biển trong ngày bắt cóc tôi.

Tài khoản gửi file là tài khoản ẩn danh ở nước ngoài, không thể truy xuất nguồn gốc.

Cơ hội duy nhất của anh ta, là nộp đơn điều tra trong vòng sáu tháng, nhờ WeChat truy lại bản ghi máy chủ.

Nhưng bây giờ… đã quá hạn, dữ liệu bị ghi đè và xóa sạch.

Tại sao anh ta không tố cáo tôi từ đầu?

Tôi đoán… có lẽ là vì yêu.

Bởi vì tôi rất tuyệt… Tôi tử tế, chính trực, tính cách tốt, yêu ghét rõ ràng.

Tôi vốn dĩ đã rất xứng đáng để được yêu.

Vì hành vi bạo lực trong buổi gặp, Hứa Mục Dã bị chấm dứt quyền thăm nuôi.

Trước khi bị áp giải đi, anh ta nhìn tôi, hỏi một câu ngu ngốc:

“Em… có từng yêu anh không?”

Tôi đưa tay đan vào tay Lục Giản Chu, trả lời bằng hành động.

Tôi đã nói rồi: Cách tàn nhẫn nhất để hủy diệt một người là đánh thẳng vào tâm can của hắn.

Hứa Mục Dã bị nhà họ Hứa vứt bỏ, rơi vào tù ngục, bị bạn bè quay lưng.

Không còn tình thân. Không còn bạn bè.

Chỉ còn lại … tình yêu cuối cùng.

Anh ta từng được tôi yêu tha thiết.

Cũng từng bị tôi đẩy vào địa ngục không lối thoát.

Người mà người đàn ông không thể nào quên được, không nhất định là người từng đối xử tốt nhất với anh ta mà là người khiến anh ta d.a.o động nhiều nhất.

Tôi chính là người ám ảnh cuối cùng trong tâm trí anh ta.

Lúc còn chấp niệm, người ta có thể cố sống cố c.h.ế.t mà chịu đựng.

Nhưng bây giờ…

Tôi cá, anh ta sẽ không sống nổi đến ngày ra tù.

Lục Giản Chu nắm tay trái của tôi, tay phải vòng qua vai tôi.

Rời khỏi trại giam, tâm trạng anh có vẻ rất tốt.

Tôi nhìn anh, lật mắt:

“Hết phải diễn rồi, bỏ tay ra đi.”

Chúng tôi không hề kết hôn.

Cũng không quay lại.

Tôi chỉ nhờ anh phối hợp, diễn một vở kịch cuối cùng trước mặt Hứa Mục Dã.

Cuộc đời còn dài.

Cuộc sống không chỉ có tình yêu.

Đặt tương lai vào tay chính mình … vẫn đáng tin hơn.

Nửa năm qua, tôi chuẩn bị hồ sơ du học Úc.

Giờ đã nhận được thư mời nhập học.

Lục Giản Chu nhắc tôi đặt vé sớm, còn hỏi ngày bay và giờ khởi hành.

Ngày xuất cảnh, anh đến tiễn tôi với tư cách bạn bè.

Tôi cũng thấy hơi luyến tiếc khi nói lời tạm biệt.

Nhưng mới quay đầu lại anh đã kéo vali đi sát phía sau tôi, bước qua cửa soát vé.

Anh giành lấy vali trong tay tôi.

Tôi lùi lại một bước, nhíu mày nhìn anh:

“ Tôi chỉ là một “bạch nguyệt quang” sa cơ của anh, anh theo tôi làm gì?”

Anh tiến lên một bước, hương bạc hà nhè nhẹ lan tỏa.

Mùi hương này … là chai nước hoa bạc hà tôi từng tặng anh, món quà đầu tiên.

Với tôi, mùi này giống như catnip đối với mèo vậy.

Từng có thời gian, tôi rất thích vùi mặt vào cổ anh để ngửi mùi này.

Anh ghé sát tôi, cười khẽ:

“Ai nói anh đi theo em chứ? Anh được điều động sang chi nhánh bên Úc.”

Tôi “ồ” một tiếng:

“Đi bao lâu?”

Anh hỏi ngược lại:

“Em du học mấy năm?”

Tôi thành thật:

“Hai năm.”

Anh cười, nhìn tôi dịu dàng:

“Anh cũng hai năm.”

– Hết –

TRẢ THÙ NỮ CHÍNH VÀ HỆ THỐNG CÔNG LƯỢC

Chương 8

Chương trước
Chương sau