TRẢ THÙ NỮ CHÍNH VÀ HỆ THỐNG CÔNG LƯỢC

Chương 7

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Tôi liếc nhìn ngày tháng đúng tròn bảy ngày từ lúc tôi nói lời chia tay với Hứa Mục Dã.

Một tiếng trước, tôi còn nhận được lời thề cầu hôn mà anh ta chỉnh sửa rất nhiều lần qua tài khoản phụ WeChat.

Anh ta … cầu hôn rồi.

Anh ta yêu tôi sao?

Có lẽ có.

Nếu không thì Tô Hòa biến mất rồi, anh đâu cần tiếp tục bám lấy tôi như vậy?

Trợ lý của Tiểu Trần lái xe đến đón tôi ra cảng.

Tôi hạ kính, nhìn nắng chiếu xuống mặt biển.

Biển được nhuộm màu cam vàng rực rỡ, sóng nhấp nhô như vẩy kim cương lấp lánh.

Từng có lần, tôi chia sẻ với Hứa Mục Dã một video về đám cưới bên bờ biển.

Tham dự hôn lễ của người khác, tôi từng lỡ lời nói rằng thật cảm động và ngưỡng mộ.

Tôi còn từng nói về việc bị giục cưới mỗi dịp Tết.

Chỉ thiếu nước khắc lên trán bốn chữ: “Em muốn kết hôn.”

Còn anh ta thì chỉ biết đánh trống lảng.

Hôm nay… anh lại mang đến một màn cầu hôn lãng mạn đến nghẹt thở.

Trên bãi biển ở cảng ngoài, cánh hoa hồng đỏ nhập từ Bulgaria trải thành một con đường hoa.

Cuối con đường là dàn chân nến pha lê, xếp thành một trái tim khổng lồ.

Trên trời, mấy chục chiếc drone vẽ thành dải sáng rực rỡ, bay lượn trên nền trời xẩm tối, tạo thành chữ cái viết tắt tên tôi.

“BÙM—”

Pháo hoa đầu tiên xé rách đường chân trời, nhạc nền cầu hôn vang lên.

Hứa Mục Dã mặc vest trắng tinh, bước đi trên con đường phủ đầy hoa hồng.

Phía sau, máy bay riêng lướt ngang mặt biển, rải xuống cánh hoa bách hợp thơm ngát, xoay tròn giữa không trung cùng tàn pháo hoa chưa kịp tan.

Anh ta quỳ một gối xuống, mở ra một hộp nhẫn Bvlgari dòng cổ điển giới hạn.

Chiếc nhẫn kim cương hồng 10 carat, dưới ánh nến và ánh hoàng hôn, tỏa ra ánh sáng như cầu vồng.

Tôi như mọi cô gái được cầu hôn khác giật mình, lấy tay che miệng, bất ngờ.

Quá… quá quá quá quá quá… quá đắt.

Nhưng gió biển thổi tung tóc tôi, khiến tôi hoàn toàn tỉnh táo.

Máy quay ghi hình lễ cầu hôn gần như muốn dí thẳng vào mặt tôi.

Tôi, người được cầu hôn, mặt mộc, tóc tai rối như tổ quạ, mặc váy suông rộng và dép lê.

Gió biển còn thổi váy tôi phồng như cái thùng.

Hứa Mục Dã thì lộng lẫy như bạch mã hoàng tử.

Anh ta chìm đắm trong vai “ người tình si tình”, tự sướng với kịch bản của mình.

Mọi người xung quanh đều vỗ tay hò reo.

Bạn bè, người thân đều ở đó ăn mặc lộng lẫy, trang trọng như đang tham dự vũ hội.

Ba tôi đến gần, ghé tai tôi nhắc khẽ:

“Mau đồng ý đi. Dự án mới sắp được duyệt rồi.”

Trong tiếng reo hò đồng thanh “Gả cho anh ta đi!”, tôi từ chối.

Từ chối một cách rất dứt khoát.

“Hứa Mục Dã, anh nghĩ đá ba tôi khỏi dự án, tôi sẽ vì cứu công ty mà chịu nhục gật đầu lấy anh sao?”

“Anh cho rằng tôi sẽ vì bảo vệ ba tôi, mà đồng ý cuộc hôn nhân này?”

Không phải cha mẹ nào cũng yêu con.

Tình cha con giữa tôi và ông ấy vốn chẳng còn mấy cũng đã bị những lần lợi dụng và ép buộc làm mài mòn sạch sẽ.

Tôi đến đây hôm nay, không phải để nhận lời cầu hôn.

Hứa Mục Dã quen thói cao ngạo.

Anh ta quá tự tin.

Tự tin đến mức mời cả phóng viên, mời cả MC, còn phát livestream.

Anh ta nghĩ tôi chỉ đang dỗi.

Dù sao trước đây tôi cũng từng yêu anh ta đến si mê, một lòng muốn gả.

Anh ta tưởng chỉ cần cho tôi một đám cưới trong mơ, thì mọi thứ sẽ trở lại như xưa.

Nhưng anh không hề biết:

Từ ngày tôi biết chính anh đã hủy hoại cuộc đời tôi, thì tôi chỉ muốn báo thù.

Giờ đây mọi người đều biết, thiếu gia nhà họ Từ bị từ hôn ngay tại chỗ.

Tất cả đều biết tôi và anh cắt đứt hoàn toàn.

Thế nên, bất kể sau này xảy ra chuyện gì, tôi cũng sẽ không bị kéo theo.

Bản kế hoạch thương mại đó… đã bị rò rỉ từ sớm.

Tài khoản phát tán là một ID nước ngoài ẩn danh, không thể truy vết.

Một khoản đầu tư hàng trăm triệu… cứ thế đổ sông đổ biển?

Không.

Trên bản thảo ấy, rõ rành rành một cái tên dưới mục “ người chỉnh sửa cuối cùng”: Hứa Mục Dã.

Ai cũng biết … anh ta bị gài.

Nhưng giới đầu tư thì không quan tâm đến lý lẽ.

Họ chỉ cần một người chịu trách nhiệm.

Và khi có người để đổ lỗi, họ lập tức đồng loạt khởi kiện đòi bồi thường.

Nhà họ Hứa đã chuyển phần lớn tài sản ra nước ngoài từ sớm.

Hứa Mục Dã chỉ là một đứa con riêng vô dụng trong dòng họ, chẳng ai thèm bảo vệ.

Không một ai dám vì anh ta mà đối đầu với các ông trùm đầu tư trong nước.

Hứa Mục Dã trở thành “đứa con bị ruồng bỏ” của họ Hứa và… mất tích.

Tài khoản phụ của tôi nhận được tin nhắn từ anh ta:

【23:30 – Bến cảng Nam Loan】

Anh ta định trốn ra nước ngoài.

Tôi lập tức gửi thông tin đó cho tất cả các nhà đầu tư.

Có người nghi ngờ:

“Dựa vào đâu để tin cô?”

Họ cảm thấy tôi và Hứa Mục Dã cắt đứt ầm ĩ quá mức, giống như đang giở trò bịp bợm, nghi ngờ tôi đang giúp anh ta chạy trốn.

Không sao.

Không cần ai cũng phải tin.

Nhưng chắc chắn sẽ có người tin.

Tôi lái xe tới văn phòng môi giới bất động sản, muốn bán căn nhà đứng tên mình.

Tôi định… rời khỏi thành phố này, bắt đầu lại từ đầu ở nơi khác.

Nhưng trên đường về, có chuyện xảy ra.

Tôi bị theo dõi.

Hắn rất hiểu thói quen của tôi.

Lúc tôi soi gương chiếu hậu để dặm son môi trước khi lên xe, hắn bất ngờ dùng khăn tẩm thuốc bịt miệng từ phía sau.

Một mùi hương lạ xộc vào mũi tôi ngất đi.

Trong cơn mê man, tôi cảm thấy có thứ gì đó nóng ẩm đang lướt trên người tôi, khiến toàn thân tôi run rẩy.

Khi tầm nhìn dần rõ nét, gương mặt Hứa Mục Dã đập thẳng vào mắt tôi.

Anh ta ngừng lại, cúi đầu cọ nhẹ mũi tôi, cười dịu dàng:

“Nhĩ Nhĩ em đúng là nghịch thật đấy. Không ngờ đến giờ anh mới phát hiện em đổi mất ghim đầu của anh.”

Anh ta điều tra vụ rò rỉ tài liệu, cuối cùng phát hiện ra tôi chính là “Trợ lý truyền tệp” giả.

TRẢ THÙ NỮ CHÍNH VÀ HỆ THỐNG CÔNG LƯỢC

Chương 7