Trở Thành Mèo Của Nam Thần

Chương 1

Chương trước
Chương sau
Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

( CHÚC CHO ĂN CẮP TRUYỆN LÀM AUDIO FLOP SUỐT ĐỜI )

Mẹ tôi bỏ trốn, trước khi đi còn nói: "Chúng ta là yêu tinh, con chạy nhanh đi, loài người đáng sợ lắm."

Tôi: "Mẹ à, mẹ có phải quên mang con theo không?"

Hôm nay tôi cũng định bỏ trốn, nhưng nắng quá gắt khiến tôi bị lộ nguyên hình thành một con mèo trắng nhỏ xíu.

Tôi chui vào bụi cỏ trong bồn hoa, run rẩy nhìn xe cộ đi qua. Tiếng động khiến tôi hoảng hốt không thôi.

"Meo meo..."

Mẹ ơi...

Tôi không ngừng kêu gọi trong vô vọng, nhưng lời phát ra chỉ là tiếng "meo meo meo..."

Tôi thật sự... bất lực rồi.

"He he~"

Một giọng nói lười biếng vang lên phía trên đầu.

Tôi lùi lại một bước, ngẩng đầu nhìn lên.

Là anh trai nhà bên - Cố Mặc.

Tôi mừng rỡ kêu lên một tiếng, nhưng tại sao anh lại ở đây? Còn cười cợt như tên biến thái vậy?

Anh không phải kiểu nam thần lạnh lùng sao? Không thể nào... sụp đổ nhanh vậy à?

Tôi vừa kêu vài tiếng đã định lén bỏ trốn, nào ngờ đối phương không hề cho tôi cơ hội.

Anh ấy túm lấy tôi một cách dứt khoát.

"Bé mèo nhỏ..."

A a a... biến thái thật rồi... Mẹ ơi cứu con với!!!

Tôi giãy giụa suốt một lúc, thậm chí còn cắn anh một cái, nhưng chẳng có tác dụng gì.

"Bé mèo ngoan nào..."

Anh xoa nhẹ đầu tôi. Cảm giác đó... thật sự dễ chịu.

Không được! Phải chống cự chứ!

"Moa moa moa~"

"Meo meo meo~"

Đồ biến thái! Biến thái! Biến thái!! Cả khuôn mặt tôi đều bị mùi của anh ấy bao phủ.

Anh đảo mắt một vòng, rồi mạnh tay nhét tôi vào túi áo khoác.

Rào rào...

Một khoảng tối đen bao phủ, tiếp theo là cảm giác chao đảo như đang ngồi tàu lượn.

"Meo..."

Mẹ ơi...

Tôi thầm nguyền rủa cả tổ tiên nhà Cố Mặc không sót một ai. 

Về đến nhà, tôi đã gần như kiệt sức. Thật sự quá dày vò rồi.

Anh lấy tôi ra, tôi mềm nhũn nằm trên lòng bàn tay anh, chẳng còn chút sức lực.

"Meo meo?"

Anh đặt tôi lên ghế sofa, cúi người xuống nhìn, thậm chí còn lật tôi lại, khẽ ấn vào bụng tôi.

"Meo~" Tôi rên lên một tiếng yếu ớt.

"Ơ kìa bé ngoan, sao em lại thế này?"

"Meo..."

Tất cả là tại anh đấy...

Anh lại bế tôi lên, tôi ngẩng nhìn đôi mắt đen sâu thẳm của anh, môi mỏng đỏ hồng như mời gọi. Khoan đã! Anh định làm gì?!

"Meo...!" Tôi kéo dài tiếng meo phản kháng.

Đưa bàn chân nhỏ ngăn môi anh lại. Đừng tới gần! Đồ khốn!!

Thấy tôi có vẻ khá hơn, anh nhẹ nhàng nâng tôi lên, đặt trong lòng bàn tay rồi bất ngờ hít một hơi thật sâu.

Tôi cố đẩy ra nhưng không được, anh thậm chí còn gạt chân tôi sang một bên.

"Ừm~"

Hôn xong còn cọ cọ mặt tôi. Tôi gần như muốn khản cả giọng.

Tôi... hu hu hu, không còn trong sáng nữa rồi, cho tôi biến mất luôn đi cũng được.

Tôi nằm dang tay dang chân trong tay anh, trông chẳng khác gì mèo sắp chết.

"Bé mèo nhỏ, từ nay anh sẽ là ba của em nhé!"

Tôi quay đầu nhìn anh, thầm gào trong lòng. Tôi coi anh là nam thần, anh lại muốn làm ba tôi?!

Đáng ghét! Tôi định bật dậy phản đối thì anh lại tiếp tục...

Hu hu hu a a a...

Đến cả kẻ biến thái nhìn cảnh này chắc cũng thấy không chịu nổi.

Cuối cùng, anh ấy thật sự mang cho tôi một ít thịt bò. Tôi nhìn miếng thịt bò sống đỏ au đặt trước mặt, trầm mặc ba giây.

Cố Mặc đúng là nhà giàu, cho mèo ăn... thịt bò?!

Anh ngồi xổm trước mặt tôi, dịu dàng thúc giục:

"Mi Mi, mau ăn đi nào!"

Tôi không muốn, tôi muốn ăn chín cơ!

"Meo..." Tôi bất lực kêu lên.

Cố Mặc khựng lại, sau đó như bừng tỉnh điều gì đó, liền bưng miếng thịt bò đi mất.

"......"

Anh định làm gì vậy?

Anh đứng dậy, bóng dáng cao lớn như người khổng lồ, che khuất hết tầm nhìn của tôi.

Tôi vô thức lùi lại mấy bước, cũng không thể nhìn rõ anh đang làm gì.

Anh cầm lên một con dao. Cầm d.a.o làm gì cơ chứ?

Tôi rụt cổ lại, yếu ớt kêu một tiếng đầy cảnh giác.

Chỉ chốc lát sau, một mùi thơm ngào ngạt bay tới - hương sữa và mùi thịt chín hòa quyện.

Thơm quá... thơm đến mức bụng tôi réo lên từng đợt.

"Meo..."

Cố Mặc liếc mắt nhìn tôi, khoé môi cong lên, sau đó cúi người, nhẹ nhàng nhấc tôi lên như đang xách một món đồ chơi. Anh nắm gáy tôi, rồi thả tôi nằm gọn trong lòng bàn tay anh.

"Mi Mi..."

Tôi nhìn mặt đất phía dưới xa lắc, hai chân mềm nhũn, sợ đến mức muốn trốn khỏi tay anh.

Vừa động đậy, anh đã nhẹ nhàng đặt tôi lên bàn bếp!

Tôi nhìn xuống "vách núi" bên cạnh, lập tức run rẩy. Cố Mặc khẽ cười, dùng tay xoay đầu tôi sang hướng khác.

Tôi trông thấy một đĩa sữa ấm, một con d.a.o lớn vừa được rửa sạch, và cả một hộp sữa bò đặt kế bên.

"Mi Mi, đến uống sữa đi."

Thật là quá biến thái rồi.

Trở Thành Mèo Của Nam Thần

Chương 1

Chương trước
Chương sau