Trở Thành Mèo Của Nam Thần

Chương 2

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~3 phút

Tôi không nhúc nhích. Thế là anh ấy dứt khoát đẩy đĩa sữa đến sát mặt tôi.

"Bé mèo nhỏ, uống đi nào..."

Tôi nhìn đĩa sữa dê to tướng trước mặt mà nhất thời không thể hạ miệng xuống. Kết quả, đầu tôi bỗng chốc bị ấn xuống, cả mặt úp thẳng vào sữa.

Ọc ọc ọc...

"......"

Lúc được thả ra, đầu nhẹ bẫng, tôi ngẩng lên, cả mặt ướt đẫm, nhỏ nước tong tong.

Đồ khốn!!

Tôi giơ chân lau mặt, vô thức l.i.ế.m thử một chút.

Hương vị ấy đánh thẳng vào tim và não tôi, ngon quá... ngon đến mức choáng váng. Tôi lập tức quên sạch vừa bị làm nhục, cúi đầu uống lấy uống để.

Cố Mặc nằm nghiêng bên cạnh, vừa nhìn vừa bật cười khẽ. Thỉnh thoảng lại vươn tay vuốt đầu tôi.

Tôi còn đang đắm chìm trong cơn say sữa thì anh không biết lôi từ đâu ra một cái giỏ đi chợ, đặt tôi vào trong rồi đem ra khỏi nhà.

Anh đặt tôi ở ghế phụ, còn tôi thì co rúm trong giỏ, run rẩy muốn nhảy ra mấy lần nhưng lại sợ.

"Meo..."

Tôi ngẩng đầu nhìn Cố Mặc một cái, ánh mắt đầy bất an. Mọi hành động hôm nay của anh đều vượt xa tưởng tượng của tôi.

"Bé ngoan, đừng sợ."

Anh nghiêng đầu nhìn tôi khi đang dừng xe chờ đèn đỏ, dịu dàng xoa đầu tôi một cái.

Tầm mười phút sau, anh dừng xe, bế tôi vào lòng.

"Meo..."

Cố Mặc cúi đầu cọ nhẹ vào tôi, còn tranh thủ hôn một cái.

"Bé ngoan, đến nơi rồi."

Tôi ngẩng đầu lên nhìn, là một bệnh viện thú y to đùng. Còn chưa kịp phản ứng thì anh đã bế tôi vào trong.

"Meo meo!!!"

Anh định làm gì? Đừng có làm bậy!!

Tôi từ giãy giụa đến chấp nhận số phận, chỉ trong vòng năm phút đã bị anh chơi đùa không dưới ba lần. Đúng là đồ biến thái...

"Ôi chà, anh Cố, hôm nay rảnh rỗi ghé qua à?"

Một bác sĩ nam tiến tới, vừa đeo kính vừa mặc blouse trắng, đẹp trai y như bước ra từ phim truyền hình. Tôi ngây người nhìn anh ta, kết quả bị Cố Mặc đang cầm tôi trong tay ấn xuống lại vào n.g.ự.c anh.

"Đồ ngốc!"

"Phụt ha ha..."

Bác sĩ cười phì, không quên vươn tay xoa đầu tôi một cái.

Ơ... lại một tên biến thái nữa sao?

Cố Mặc gạt tay bác sĩ ra, mặt không đổi sắc.

"Giúp tôi kiểm tra thử xem, tình trạng thế nào."

Nói xong, anh liền nhấc tôi khỏi n.g.ự.c mình, đưa sang cho bác sĩ. Anh bác sĩ đưa tay đỡ lấy tôi, nhẹ nhàng đặt trong lòng bàn tay, nghiêm túc quan sát.

"Phẩm chất khá tốt đấy."

Cố Mặc cũng nhìn tôi chằm chằm.

( Truyện được dịch bởi Quất Tử, chỉ được đăng tải trên MonkeyD, Mọt truyện và kênh youtube Quất Tử Audio )

"Lúc nhặt được thì sạch sẽ lắm." Anh vừa nói vừa khẽ vuốt ve tôi.

Hai người đàn ông cao lớn cứ thế nhìn chằm chằm vào tôi, tôi sợ đến độ không dám nhúc nhích, co người lại thành một cục, yếu ớt vô cùng.

"Anh không sợ nó là mèo nhà người ta nuôi à?"

"Nhỏ thế này, chắc chưa ai nuôi đâu."

"Meo..."

Tôi không nhỏ! Tôi còn có thể tự kiếm tiền rồi ấy chứ! Chỉ là lần đầu bị lộ nguyên hình thôi mà...

"He he..."

Hai người nhìn nhau, cười khẽ đầy ăn ý.

"......"

Tôi sợ đến mức dúm dó, trông vừa đáng thương vừa dễ thương.

"Đưa nó cho tôi đi." Bác sĩ kia không nhịn được nữa, quay sang nhìn Cố Mặc.

Cố Mặc liếc mắt cảnh cáo.

"Biến!"

"Được rồi, vậy tôi dẫn nó đi kiểm tra, xem có bệnh gì không."

" Tôi muốn đi theo giám sát."

"...M* nó, anh không tin tôi à?!"

"Không phải vấn đề tin hay không, mà là tôi hiểu rõ cái bản tính cầm thú của anh thế nào."

Bác sĩ ôm tôi vào lòng, vẻ mặt vừa muốn nói gì đó lại thôi, cuối cùng chỉ có thể thở dài thỏa hiệp.

Trở Thành Mèo Của Nam Thần

Chương 2