Trở Thành Mèo Của Nam Thần

Chương 3

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Cừu tự dâng đến cửa, không vặt ít lông thì đúng là có lỗi với trời đất. Sau buổi kiểm tra tổng quát, tôi hoàn toàn tuyệt vọng.

Đồ biến thái! Còn lưu manh nữa! Hu hu hu... loài người thật sự đáng sợ quá đi!

A a a... mẹ ơi...

Cố Mặc chẳng những không cảm thấy có gì kỳ lạ, mà còn mua cho tôi cả đống đồ dùng dành riêng cho mèo. Bác sĩ vừa đưa danh sách, anh chẳng buồn nhìn đã quẹt thẻ thanh toán.

"Còn vài món đồ to, chiều nay phiền anh mang tới giúp."

"Không vấn đề."

Bác sĩ lại giơ tay vuốt đầu và tai tôi.

"Meo..."

Đừng động vào tôi! Tôi cắn đấy!!

Bác sĩ chỉ cười, trên tay là cảm giác mềm mềm, ướt ướt.

"Bỏ bàn tay bẩn thỉu của cậu ra."

Cố Mặc hất tay bác sĩ ra không một chút khách khí, rồi ôm tôi ra xe.

Bác sĩ phía sau nhún vai:

"Chà, đúng là đồ keo kiệt!"

Anh đặt tôi lên đùi, đúng ngay quần âu màu đen chỉnh tề.

Chưa đầy vài giây sau, xe đã khởi động.

Tôi nhận ra vị trí mình đang ngồi quá nguy hiểm, định nhảy xuống, thì bên tai vang lên giọng nói trầm thấp:

"Cố K, đừng động đậy! Lỡ rơi xuống thì anh không dừng xe đâu đấy."

Cố K? Là cái tên mới đặt cho tôi à? Trời ơi, khó nghe quá đi mất!

"Meo..." Tôi phản đối.

Cố Mặc thấy phản ứng của tôi lớn như vậy lại tưởng là thích, liền bật cười.

"Cố K, cái tên này em thích là tốt rồi."

"Meo."

Không hề thích!

Tôi muốn đứng dậy phản kháng cái tên khủng khiếp đó, kết quả là bị anh ấn nằm xuống, lập tức im re...

"Đừng quậy, sắp về đến nhà rồi."

Thấy tôi ngoan ngoãn, anh lái xe bằng một tay, tay kia thì nhẹ nhàng xoa đầu tôi. Chiếc gói nhỏ dưới lớp vải âu ở đùi anh hơi nhô lên, khiến toàn bộ lông mèo trên người tôi dựng ngược.

Tối hôm đó, tôi bị anh ôm thẳng lên giường.

Cứ ngỡ mình có thể ngủ một giấc yên bình, ai ngờ... Ánh trăng dịu dàng hắt vào phòng qua khung cửa.

Tôi mơ mơ màng màng chui vào chăn, vô thức muốn tìm chút hơi ấm. Kết quả một giây sau, tôi hóa thành một cô gái trẻ trung ngọt ngào, hoảng loạn đến mức lập tức bịt miệng mình lại.

Cơn buồn ngủ bay biến. Tôi mở to mắt nhìn người đàn ông đang say ngủ trước mặt.

Tôi định chuồn, ai ngờ anh xoay người lại, vòng tay qua người tôi. Cánh tay vòng qua eo, làn nhiệt nóng bỏng truyền đến khiến tôi choáng váng, quá kích thích rồi, tôi không chịu nổi, lập tức hóa lại thành mèo!

Tôi thật sự... cạn lời.

Nhưng đúng là quá mức kích thích!

Tôi cuộn tròn thành một cục dưới lớp chăn, trong lòng là muôn vàn cảm xúc lẫn lộn. Tiếng động vừa nãy đánh thức anh.

Nửa tỉnh nửa mơ, anh nhúc nhích tìm kiếm.

"Ừm?"

Anh đưa tay lục tìm, rồi ôm tôi - bé mèo trắng đặt ngay sát ngực.

Giọng anh khàn khàn, dịu dàng cất lên:

"Ngủ đi."

Thôi được rồi, đành nhận mệnh làm mèo ngoan vậy.

Sáng hôm sau, Cố Mặc mang tôi đến công ty. Tôi nằm co ro trên sofa trong văn phòng, hai chân ôm lấy đuôi, giả c.h.ế.t toàn tập.

Sau khi biến thành mèo không thể về nhà, không thể đi làm. Mẹ cũng mất dạng không một lời nhắn. Công việc gần như cũng chẳng giữ nổi nữa rồi.

Dòng suy nghĩ bị cắt ngang bởi một giọng nữ ngọt như mật:

"Á! Mèo con kìa!"

Một cô nàng xinh đẹp, mùi nước hoa nồng nặc, vừa bước vào đã khiến tôi phải hắt xì mấy cái.

Một người đàn ông theo sau: "Anh Cố, anh nuôi mèo từ bao giờ vậy?"

Cố Mặc đang làm việc, chỉ nhẹ giọng "Ừ" một tiếng.

"Dễ thương quá đi mất!"

Tôi liếc nhìn hai người. Người đàn ông chỉ cười mỉm. Còn cô gái khổng lồ ấy thì không ngừng vươn tay vuốt ve tôi, thậm chí còn định bế tôi đặt lên đùi cô ta.

Tôi hoảng loạn, lùi lại mấy bước, ánh mắt đầy hoang mang.

"Meo..."

Mấy người là ai?! Đừng tới gần!!

Tôi gào lên đầy cảnh giác và bài xích.

"Anh Cố~"

Cô gái kia hụt tay, lập tức nhìn Cố Mặc bằng ánh mắt ấm ức. Cố Mặc ngước mắt nhìn hai người họ, khẽ thở dài rồi đi tới bế tôi lên.

"Bé mèo còn chưa tiêm phòng."

Tôi sờ mũi, rụt người rúc vào lòng anh. Thật ra hôm kiểm tra hôm qua đã tiêm rồi.

Anh nói xong, liền chẳng quan tâm gì thêm, trở về ghế ngồi. Cô gái tên Trương Tâm chu môi, quay sang làm nũng với người anh trai đang đứng xem kịch:

"Anh, em cũng muốn nuôi mèo~"

Trương Hằng bất lực nhìn em gái mình:

"Em lo nổi cho bản thân đã, đừng bắt dì giúp việc phải dọn hậu quả thêm nữa."

Cố Mặc ôm tôi, ánh mắt dịu dàng. Tôi được anh giữ trong vòng tay, cảm giác thật ấm áp, thậm chí bắt đầu ngáp dài.

"Con mèo ngốc..."

Anh thì thầm, giọng nhẹ như gió, khiến hai người kia hoàn toàn không để ý.

Còn tôi đã sắp chìm vào giấc ngủ mất rồi.

Văn phòng anh yên tĩnh đến lạ, khiến tôi chỉ muốn ngủ mãi không tỉnh.

"Anh Cố~ vậy em có thể thường xuyên đến chơi với mèo được không?"

Tay Cố Mặc đang vuốt đầu tôi khựng lại một chút. Nhưng anh chỉ "Ừ" một tiếng, nhẹ đến mức gần như không nghe thấy.

Trở Thành Mèo Của Nam Thần

Chương 3