Trở Thành Mèo Của Nam Thần

Chương 4

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~3 phút

Thỉnh thoảng, nửa đêm tôi lại tỉnh dậy, cứ loanh quanh đi lại bên khung cửa sổ.

Sau lần đó, tôi chưa từng biến thành người thêm lần nào nữa. Đến cảm giác d.a.o động trong lòng cũng chẳng có.

Cố Mặc yêu chiều mèo như yêu bạn gái đang yêu đương nồng cháy vậy, mỗi ngày đều phải ôm, mỗi tối đều quấn lấy.

Buổi tối khi anh tăng ca, tôi thường nằm ngủ luôn trên bàn làm việc của anh, còn anh thì vẫn tiếp tục gõ bàn phím không ngừng.

Tối nay cũng thế. Tôi nằm gọn trên bàn, thiếp đi lúc nào chẳng hay.

Trong cơn mơ mơ màng màng, tôi cảm nhận được một bàn tay to đang nắm lấy móng vuốt nhỏ của tôi, còn siết nhẹ một cái. Tôi nửa tỉnh nửa mê, không nhịn được bật ra một tiếng kêu khẽ.

Hửm?

Cố Mặc ghé sát hơn, đôi mắt đen như mực chăm chú nhìn tôi. Ánh mắt ẩn chứa dịu dàng, tựa như có một hồ nước ấm chảy trong đáy mắt. Anh cười, nụ cười đó đầy tình ý, thậm chí còn đáng ghét đến mức dùng ngón tay vuốt nhẹ chân tôi, trêu chọc.

Tôi nhìn anh, hơi đờ đẫn một chút. ù biết rõ anh hơi biến thái, nhưng vẫn không kìm được mà nhìn.

Khóe môi anh cong lên, nụ cười đầy xấu xa, giọng điệu cũng trêu ghẹo chẳng kém:

"Không cho ngủ!"

Tôi hoàn hồn, ấm ức nhìn anh: "Meo..."

"Anh đang kiếm tiền mua đồ hộp cho em đấy."

Tôi không vui kêu lên: "Meo..."

Tôi đã biến thành mèo rồi, vậy mà còn phải gánh vác tài chính cái kiểu này à?

Cố Mặc cười khẽ, anh thật sự rất thích con mèo này. Câu nào anh nói ra, nó cũng đều có phản ứng như hiểu được hết, khiến anh cảm thấy cực kỳ thông minh.

Anh nào hay biết, con mèo nhỏ anh yêu thích ấy thật sự là đang hiểu từng chữ một.

"Giỏi lắm."

"Meo..."

Được khen xong, tôi vui đến mức lăn lộn, uể oải duỗi chân duỗi tay, ngoan ngoãn tiếp tục ở lại làm bạn cùng anh tăng ca.

Dù sao thì đồ hộp anh mua cho tôi, còn ngon hơn cả cơm anh tự ăn.

Hehe.

Anh lại xoa đầu tôi, tôi cũng chủ động cọ cọ lòng bàn tay anh, cảm giác thật sự dễ chịu vô cùng.

...

Dù có tính toán kỹ đến đâu, tôi cũng không ngờ được mình bị bắt cóc.

Công ty Cố Mặc người ra kẻ vào, anh lại hay phải họp hành. Tôi đang ngủ ngon trong chiếc ổ nhỏ ở văn phòng, chợt cảm giác có người đến gần, vừa mở mắt đã bị quăng vào một cái túi vải.

"Meo! Meo! Meoooo!!"

Tôi gào đến rách cả họng, vậy mà chẳng ai nhận ra tôi đã bị bắt cóc.

Trời ơi không đùa chứ, bây giờ ngay cả mèo con cũng có người bắt trộm?

Nghĩ tới nghĩ lui, tôi cũng không ngờ được người bắt tôi lại là bác sĩ hôm trước.

"Cố Mặc đúng là keo kiệt, bảo đưa mèo đến gặp tôi mà cũng không chịu."

Tôi nằm dài trên bàn làm việc của anh, lười chẳng muốn quan tâm.

"Bé mèo?"

Tôi bịt tai lại không nghe, không nghe, không nghe!

"Sao lại giống chủ của mày thế, chọc người ta tức muốn chết."

Hắn bực bội nhấc tôi lên, tôi trừng mắt nhìn anh. Bắt cóc tôi rồi còn muốn tôi vui vẻ đón tiếp? Đừng mơ.

Chơi chưa chán, hắn bị người ta gọi đi ký tên.

Tôi bị đặt lên bàn, vừa đứng chưa vững thì trượt chân rơi thẳng vào... thùng rác.

"......"

Chết tiệt!!!

May mà hắn phản ứng nhanh, vội vã kéo tôi lên.

Nhưng tôi đã thối rồi.

Hắn ký xong thì bế tôi đi tắm. Tôi được đặt lên chiếc ghế bên cạnh bồn nước, còn chưa kịp hiểu gì, hắn đã bị một cuộc gọi kéo đi mất.

Tôi đứng co ro trên ghế, ghế thì trơn, chân thì trượt, chỉ một sơ suất...

"Meo..."

Ọc!

Tôi ngồi bệt xuống cái chậu, da thịt chạm thẳng vào nước, lạnh buốt khiến tôi giật mình đứng bật dậy, hoảng loạn túm lấy chiếc blouse trắng treo bên cạnh khoác lên người.

Khoan đã... Tôi... biến thành người rồi?

" Tôi..."

Tôi phấn khích đến nỗi suýt bật khóc.

Cuối cùng... cuối cùng tôi cũng không còn phải "meo meo" nữa!

Trở Thành Mèo Của Nam Thần

Chương 4