"Mèo này... chắc là không sống được bao lâu nữa."
Hai chúng tôi im phăng phắc. Không sống được bao lâu nữa là... bao lâu?
" Nhưng không sao, tôi có bùa bình an, chỉ cần mèo nhà cậu đeo nó là sẽ bình an vô sự..."
Bỏ qua một đống lời tào lao khoác lác của ông ta.
"Chỉ cần 50.000 tệ là có thể mua được bình an rồi đấy! Anh em, còn do dự gì nữa?"
Tên ngốc họ Cố vậy mà mua thật. Một sợi dây đỏ đeo cổ, treo theo cái chuông đen bé tí xíu.
Cái bùa hộ mệnh giá 50.000 tệ đeo trên cổ tôi, nhưng tôi chẳng thấy vui tí nào.
Tôi bị Cố Mặc kéo đi, vừa đi vừa quay đầu lườm ông chú đó dữ dội.
Cuối cùng tôi bị anh bế thẳng đi. Suốt dọc đường, dưới ánh đèn đường, Cố Mặc nhíu mày rất lâu.
"Meo...!" Đồ ngốc! Đồ ngốc! Đồ đại ngốc!
"Yo! Tiểu Mặc!"
Tôi đang trong lòng Gu Mo, nghe thấy giọng quen thuộc ấy thì lập tức im bặt, chỉ lặng lẽ nhìn người đang bước tới - mẹ tôi.
"Dì Chu, lâu rồi không gặp."
"Ừ, ủa? Con nuôi mèo à?"
"Meo..." Tôi không cần nói, chỉ cần nhìn cũng biết bà ấy nhận ra tôi rồi.
Mẹ tôi nhìn Cố Mặc: "Tiểu Mặc, dì có thể sờ thử nó được không?"
Cố Mặc khẽ cười, gật đầu: "Được."
Tôi đảo mắt một vòng, lộ ra tia gian xảo trong mắt.
Khi bà ấy chuẩn bị đưa tay đến, tôi giả vờ định cắn bà ấy.
"Ai..."
Cố Mặc thấy vậy liền lập tức che mặt tôi lại.
Mẹ tôi: "Con mèo này... hình như có linh tính đấy!"
Bà xoa từ đầu tới đuôi.
Họ ngồi tám chuyện, coi như không có tôi.
Cuối cùng, khi mẹ tôi chuẩn bị rời đi, tôi vùng ra khỏi lòng Gu Mo, lao đến trước mặt bà.
"Meo... meo..."
Lại định bỏ rơi con à!?
Trong mắt người ngoài, tôi đang "chửi yêu" bà ấy đấy!
Cả hai người đều im lặng nhìn tôi. Cuối cùng, mẹ chỉ nói một câu, đầy day dứt:
"Tiểu Mặc, con mèo này... nhớ chăm sóc cho tốt. Dì đi đây."
Tôi muốn chạy tới nhưng bị Cố Mặc ôm lại ngay.
"Còn có cơ hội gặp lại mà, sao gấp thế, đồ mèo ngốc!"
"Meo..."
"Đừng kêu nữa, lúc người ta sờ thì đòi cắn, giờ lại quyến luyến?"
"Meo..."
"Được rồi, biết rồi. Về nhà cho ăn đồ hộp."
"Meo..."
Làm một con mèo, cuộc sống chẳng có gì ngoài ăn, ngủ, ị và chơi.
Sau khi gặp lại mẹ tôi, Cố Mặc bận rộn công việc và giải quyết chuyện trong nhà mỗi ngày.
Bận liền suốt hai tháng.
Sau đó nhà họ Trương hủy hôn, nhà họ Cố cũng bỏ mặc Cố Mặc, dù sao còn có anh trai anh gánh.
Nhưng hôm nay, Cố Mặc trở về uống rất nhiều rượu, ôm tôi lảm nhảm không ngớt.
Ba năm trước, anh chuyển về khu này, gặp một cô gái hay đứng chơi trước cửa nhà anh. Cô ấy từng chủ động chào anh, mà nếu anh không quay lại nhìn, sẽ chẳng biết cô ấy cười tươi đến mức mặt đỏ bừng, không biết đang nghĩ gì.
Sau này, mỗi lần về nhà, anh cố tình đi chậm lại để nói chuyện đôi ba câu. Cô gái đó khi rụt rè xin số liên lạc, anh sững người, trái tim bắt đầu rung động.
Anh nghĩ: nếu tình cảm là sự nỗ lực từ hai phía, nhất định sẽ có kết cục tốt. Nhưng khi biết cô gái ấy thích mình, anh đã bỏ việc giữa chừng chạy về nhà, trên đường thì nhặt được một con mèo con.
Và rồi cô ấy biến mất, chuyển nhà, không một lời.
"Chỉ cần... rất rất muốn... thì bụp... sẽ biến thành người mình muốn gặp."
"Mèo mèo..." Anh xoa tôi, giọng trầm khàn lẩm bẩm.
"Mai là tháo được rồi..."
Nói xong, anh ngủ thiếp đi.
Tôi nằm cạnh anh, lặng lẽ nhìn người đàn ông đã ngủ say này, nội tâm rối bời. Nhưng tôi là mèo cơ mà.
Tôi vẫn nằm đó nhìn anh. Ước gì tôi có thể biến thành người. Như vậy, tôi vẫn còn cơ hội lựa chọn, được yêu thích.
Nhưng tôi là mèo, không phải người.
Tôi nghĩ mãi, ý muốn biến thành người ngày càng mãnh liệt.
Điện thoại của Cố Mặc kêu lên.
Tôi tò mò liếc nhìn, nhẹ nhàng dùng móng chạm vào màn hình.
【Bác sĩ】: "Còn 15 phút nữa, cậu sẽ phát hiện ra mèo nhỏ là người, có phấn khích không!!!"
【Bác sĩ】: "Sau khi đối phương biến thành người rồi, còn thích cậu nữa không nhỉ? Với cái kiểu 'biến thái' của cậu."
【Mẹ Chu】: "Tiểu Mặc, sau này nhờ con chăm sóc Tiểu Khuynh nhé. Đồ đạc dì đã cho người chuyển tới, chắc mai sẽ đến nơi."
【Đạo trưởng】: "Thiên cơ bất khả lộ."
Tôi cào nhẹ màn hình điện thoại, đang xem thì sau lưng có một cái bóng đen xuất hiện.
Một giọng nói trầm thấp vang lên:
"Xem gì thế?"
"Meo!"
Tôi giật b.ắ.n mình. Anh bế tôi lên, nhìn vào điện thoại rồi nở nụ cười mập mờ.
"Anh không như thế với người khác đâu nhé..."
Nói rồi, anh tắt điện thoại, ôm tôi vào phòng tắm, bê vào một đống đồ đã chuẩn bị sẵn từ trước.
"Chút nữa mấy thứ này chắc em sẽ cần đấy."
Anh nhìn điện thoại, còn tôi thì im lặng nhìn anh tất bật. Khi nào anh biết nhỉ? Chắc là bác sĩ nói...
Sau đó tôi ở một mình trong phòng tắm.
Y như lời bác sĩ, đúng lúc nửa đêm, đầu óc tôi choáng váng, ngất đi rồi tỉnh lại thì đã là con người.
Tôi cuống cuồng choàng áo choàng tắm vào. Sau đó mặc bộ đồ mà Cố Mặc đã chuẩn bị sẵn.
Mặc xong thì tự nhiên không muốn ra ngoài nữa.
Sợ đối diện với anh, hơi hoảng.
Một lúc sau, tiếng gõ cửa vang lên.
"Xong chưa?"
Tôi ngập ngừng, cuối cùng cũng trả lời khẽ.
" Tôi... anh..."
Ngoài cửa, anh định nói gì đó, cuối cùng chỉ là một tiếng thở dài nhẹ. Rồi là tiếng nói thất vọng vang lên:
"Anh có việc ở công ty, anh đi trước."
Sau khi Cố Mặc đi, tôi mới bước ra khỏi phòng tắm. Đồ của tôi được mẹ tôi gửi hết tới.
Cái điện thoại cũ của tôi đã rơi xuống cống lúc còn là mèo.
Giờ có điện thoại mới, trong danh bạ chỉ có mẹ và Cố Mặc.
Tin nhắn từ Cố Mặc:
"Không sao, chỉ là mèo biến mất rồi, em quay lại là được."
Ý là anh biết hết, chỉ giả vờ như không biết để tôi yên tâm.
Từ đó, tôi ở nhà sống cuộc sống đảm đang của "vợ hiền".
Rồi quan hệ giữa hai người bọn tôi dần dần phát triển mạnh mẽ. Dù gì thì tôi cũng không có sức chống cự nổi gương mặt kia của Cố Mặc.
Về sau tôi mới biết hôm bác sĩ đem tôi đi, Cố Mặc thấy bác sĩ có vẻ lạ nên quay lại hỏi.
Hai người họ nói chuyện, hiểu ra mọi chuyện.
Bác sĩ lo cho sự an toàn, nên dẫn Cố Mặc đến chùa tìm sư phụ, còn đi nghe mấy thầy pháp giang hồ giảng giải.
Cuối cùng, Cố Mặc tìm đến mẹ tôi.
Sau đó anh c chủ động hủy hôn với nhà họ Trương.
Nhà họ Cố vẫn còn anh trai anh nên họ cũng mặc kệ Cố Mặc luôn, mẹ anh còn muốn sống yên ổn.
Còn tôi, nhờ sợi dây đỏ trị giá 50.000 tệ kia mà thoát khỏi thân phận mèo, trở lại làm người, không còn ràng buộc gì với kiếp mèo nữa.
Mẹ tôi không thích sống ở thế giới loài người nữa, chuyển đến một nơi tôi không biết. Chỉ có dịp Tết mới gặp được.
Còn bác sĩ thì bị mấy ông thầy chùa và đạo sĩ giang hồ "tẩy não".
Nói rằng: "Thế giới này lớn lắm, chuyện gì cũng có thể xảy ra..."
Về sau gặp tôi cũng không tỏ vẻ bất ngờ nữa.
Cố Mặc vẫn là kẻ có tí biến thái trong người.
Ví dụ như đêm khuya thích bật đèn, thích nghiên cứu mấy thứ khoa học kỳ lạ...