Trở Thành Mèo Của Nam Thần

Chương 7

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Chưa chơi được bao lâu, tôi đã bị bế đi.

Hình như là vì mẹ Cố không thích động vật lông xù, nên Cố Mặc tạm giao tôi cho quản gia trông giúp.

Tôi bị đặt trong một góc, để không làm phiền bữa tiệc, quản gia còn tử tế chuẩn bị cho tôi một bát... thức ăn mèo.

Tôi ngoan ngoãn ngồi yên, nhưng ánh mắt thì chẳng rời nổi bàn tiệc xa xa kia - nơi có cả một bàn đầy món ngon đang bốc khói nghi ngút.

Cá...

Tôi liếc nhìn quản gia một cái. Ông ta cũng cúi đầu nhìn tôi, mỉm cười dịu dàng.

Tôi thở dài, gục xuống, hai tay đặt trước ngực, ánh mắt buồn rười rượi nhìn những miếng cá hấp dẫn trên bàn tiệc đầy u oán như một hồn ma mèo đói lạc loài.

Cố Mặc đang dùng bữa cũng quay đầu liếc nhìn tôi, khóe môi khẽ cong. Một lát sau, trước mặt tôi liền xuất hiện một đĩa cá hồi, trang trí thêm chút trứng cá muối.

...

"Ăn đi."

Quản gia ngồi xuống, xoa đầu tôi.

Tôi quay đầu nhìn bọn họ. Đây còn đắt hơn cả đồ hộp mà anh thường cho tôi ăn...

"Meo!" Cảm ơn nhiều lắm!

Tôi cúi đầu xuống ăn lấy ăn để, ngoạm ngoạm từng miếng, vui như thể vừa trúng xổ số.

Nhưng chưa kịp ăn hết, tôi đã cảm nhận được sự thay đổi kỳ lạ trong không khí xung quanh. Tôi ngẩng đầu lên, ánh mắt vô tình lia đến bàn ăn chính của nhà họ Cố.

Mẹ Cố dường như đang nói chuyện rất nhiều, âm giọng không thấp chút nào.

Tôi tập trung lắng nghe, mèo mà, tai thính hơn người. Lờ mờ nghe được hình như đang tranh cãi về chuyện hôn nhân giữa nhà họ Cố và nhà họ Trương.

Ầm! "Cút đi!"

Bỗng dưng, tiếng chén đĩa đập mạnh vang lên.

Cố Mặc đứng dậy, trước khi rời đi còn quay đầu nhìn tôi.

Tôi lập tức hiểu ý, vội vàng chạy theo sau: "Meo..."

Ngoảnh đầu lại, thấy mẹ Cố đang tức giận trừng mắt nhìn theo, cha anh và anh cả thì cố gắng can ngăn. Tôi không nán lại lâu, đuổi theo Cố Mặc.

Anh đi rất nhanh, tôi chạy theo mệt đứt hơi mới kịp.

Về đến nhà, Cố Mặc không nói gì, chỉ lặng lẽ ra ban công đứng.

Tôi đi theo, cọ vào chân anh, rồi lại dụi lên ống quần anh.

Anh thở dài, cúi người bế tôi lên.

"Meo~"

Tôi nằm ngoan trong lòng anh, im lặng cùng anh emo.

Tôi dần dần bắt đầu quen với thân phận mèo. Ăn rồi ngủ, ngủ dậy lại ăn. Lâu lâu còn chạy nhảy, cào cấu lung tung, như thể thật sự chỉ là một con mèo nhỏ đơn thuần.

Tôi cuộn tròn người lại, nhanh chóng thiếp đi. Trong cơn mơ màng, tôi cảm thấy được anh đặt lên ghế sofa.

Khi tỉnh lại, một mùi hương rất nồng ập vào mũi - hơi chua, hơi hắc, khiến tôi nhíu mày...

Gì vậy? Sao mà nồng thế?

Tôi lồm cồm bò dậy khỏi sofa, vừa vặn nhìn thấy Cố Mặc đang ngồi bên cạnh say khướt.

Tôi: ???

"Meo... Ưm..." Mùi rượu nồng đến phát ngán.

Thật sự không chịu nổi, tôi đành nhảy lên bàn uống chút nước trong cốc của anh, để làm dịu cơn buồn nôn đang cuộn trào.

Kết quả, vừa nhảy xuống đất, chân tôi đã lảo đảo, loạng choạng thiếu chút ngã sấp mặt.

"Meo..."

Làm sao vậy... Tự dưng thấy choáng...

Tôi nằm bẹp xuống tấm thảm, ánh mắt chậm rãi lướt quanh, khoan đã... Góc nhìn này sao lại...

Cao lên?

Không phải chứ? Giờ không phải lúc...!

( Truyện được dịch bởi Quất Tử, chỉ được đăng tải trên MonkeyD, Mọt truyện và kênh youtube Quất Tử Audio )

Lần nữa tỉnh lại, là khi tôi bị Cố Mặc xách lên lắc lắc vài cái như muốn vắt tỉnh tôi ra.

"Dậy rồi à?"

"Meo~"

"Cho em hẳn một chiếc giường riêng, em không ngủ, lại cứ thích chui vào giường tôi làm gì?"

Tôi: ...???

Anh có thể ngừng nói mấy câu như vậy khi tôi đang hóa mèo không? Ngượng c.h.ế.t mất...

"Thôi, coi như chiều em một lần."

Anh ôm tôi trong lòng, quay về bàn làm việc.

"Meo~"

"Meo cái gì mà meo? Hử?"

Anh lườm tôi, nhưng trong mắt toàn là ý cười, tâm trạng hôm nay dường như rất tốt.

Tôi vươn tay khều nhẹ tay áo anh, định nhìn rõ mặt anh xem vui đến thế cơ à, ai ngờ bị ấn đầu xuống luôn.

"Chờ một lát, xong việc sẽ cho em ăn đồ ngon."

...

Ở nhà mãi cũng chán, Cố Mặc liền dắt tôi ra ngoài đi dạo, buộc dây dắt mèo vào cổ tôi như thú cưng chính hiệu.

Lúc đang đi trên phố, có một người đàn ông dáng vẻ lấm la lấm lét bỗng dưng chặn đường.

"Này, anh bạn!"

Cả tôi và Cố Mặc đều dừng lại.

"Con mèo này là của anh à?"

Cố Mặc nhíu mày, mặt tối sầm, ánh mắt như thể muốn nói: Anh mù à? Còn cần hỏi sao?

"... Ừ."

"Con mèo này... tôi thấy tướng mạo không ổn lắm đâu!"

Tôi: ???

Chú à, chú đang coi tôi là mèo thật đấy hả?

Cố Mặc cúi đầu nhìn tôi, ánh mắt lấp lánh ý cười.

"Thế nào?" Anh hỏi.

"Vậy thế này, tôi tặng anh một quẻ. Miễn phí!"

Tên kia vừa nói vừa vung tay múa chân, vẻ mặt nghiêm trọng lạ thường.

Tôi: "Meo..." Lừa đảo rồi!

"Trời ơi, chuyện lớn rồi! Con mèo này..."

Tôi tức khắc câm nín, lòng bắt đầu có chút hoảng hốt. Không phải thật sự biết gì đấy chứ?

"Nói đi!" Cố Mặc bắt đầu mất kiên nhẫn.

Gã đàn ông kia giả vờ đắn đo một chút.

"Nếu muốn nghe tiếp thì... chuyển khoản đi."

Ông bị điên à?!

Tôi lập tức dụi dụi vào chân Cố Mặc, ra hiệu đi nhanh lên, kệ hắn ta!

"Đinh! Bạn đã nhận được 500 tệ qua Alipay."

"Meooooo!" Anh điên rồi sao?!

Tôi trừng mắt nhìn người bên cạnh, chỉ hận không thể há miệng chửi ra câu người.

Cố Mặc lại thản nhiên bỏ điện thoại vào túi, khoanh tay đứng xem tiếp.

Tôi nghiến răng ken két, trợn mắt nhìn tên đạo sĩ giả, nếu không phải đang bị giữ dây dắt, tôi thề sẽ lao vào cào rách mặt hắn!

Đồ lừa đảo!

Trở Thành Mèo Của Nam Thần

Chương 7