Tôi tỉnh lại khi bị... bóp mũi không cho thở.
"Khụ khụ..."
Tôi mở mắt ra, mơ hồ còn chưa tỉnh hẳn, khẽ kêu một tiếng:
"Meo..."
"Hả? Cứ run mãi thế này, mơ thấy ác mộng à?"
Tôi không nói gì.
Ngẩng đầu lên, liền thấy Cố Mặc đang ôm tôi trong lòng, giọng nói dịu dàng hơn bao giờ hết.
Rõ ràng là cùng một người, vậy mà anh trong mơ khiến tôi đau đến nghẹt thở, còn anh lúc này khiến tôi không kiềm được mà rúc vào lòng anh thêm một chút nữa.
"Meo..."
Trên đầu truyền đến tiếng cười khẽ, xen lẫn nuông chiều.
"Dạo này bận quá, tối nay đưa em về nhà."
...Ưm.
So với mơ, hiện thực vẫn tốt hơn rất nhiều.
Buổi tối, Cố Mặc lái xe đưa tôi về. Trên đường gần đến nhà, xe dừng lại.
Tôi hiếu kỳ bò lên cửa sổ xe, thấy anh đang nhìn về căn nhà cũ mà tôi từng sống. Giờ nơi ấy đã có người mới dọn vào.
"Meo..."
"Lại đây."
Anh bế tôi lên, đặt tôi vào lòng.
Tôi ngoan ngoãn nằm im, ngước mắt nhìn anh.
"Thở dài... ban đầu còn định tìm cho em một người mẹ, xem ra lại không thành rồi."
Tôi ngớ ra.
Ý gì vậy? Mẹ nào?
"Meo?"
Tôi hơi giãy giụa, nhưng lại bị anh ấn nhẹ xuống, còn tiện tay vuốt đầu tôi vài cái.
"Đi thôi."
Xe lăn bánh.
Tôi vì sợ nguy hiểm, chỉ có thể ngoan ngoãn nằm yên. Trong lúc tôi không nhìn thấy, môi anh khẽ nhếch lên nụ cười rất nhỏ, rất nhẹ, nhưng rõ ràng là vui.
Về đến nhà, anh đặt tôi lên sofa rồi vào phòng tắm.
Tôi nhảy lên nhảy xuống, chạy khắp nơi. Sofa bị cào rách, mặt bàn cũng bị tôi làm loạn. Móng vuốt ngứa, không chịu được.
Tôi đang đu bám trên kệ thì bị xách cổ lên.
"Meoooo!!"
Tôi xù lông nhìn người xách tôi lên, Cố Mặc.
Có vẻ... hơi tức?
Nhưng móng vuốt tôi ngứa quá, chẳng biết xấu hổ, tôi còn nghịch ngợm đến mức... phát pháo hoa trước mặt anh.
"Em nhìn xem!"
Sofa với bàn ghế đều bị tôi cào te tua.
Tôi cúi đầu lí nhí: "Meo..."
Không phải tôi đâu... có khi là... chuột ấy?
"Làm mèo còn biết chột dạ, có tin ba ngày không có đồ hộp ăn không hả?"
Tôi lặng lẽ nhìn anh, ánh mắt vô tội.
"Nhìn gì? Hử?"
Anh lắc tôi vài cái, tôi kêu lên phản đối, anh mới chịu ôm tôi vào lòng.
"Không được nghịch nữa, nghe rõ chưa?"
"Meo..." Nghe rồi.
Anh bế tôi lên, cẩn thận cắt móng vuốt cho tôi.
Tôi nhìn móng mình tròn tròn hồng hồng, mềm mại như thịt viên. Cảm giác vừa ngốc nghếch vừa khó chịu.
Chẳng bao lâu sau, mẹ của Cố Mặc gọi điện đến, bảo anh về nhà ăn cơm. Anh tiện tay mang luôn tôi theo.
Tôi nằm gọn trong chiếc balo mèo được thiết kế riêng, ngủ một giấc say sưa. Đến khi tỉnh lại, xe cũng vừa dừng trước cổng nhà họ Cố.
Khi mèo ngủ, cơ thể mềm nhũn như không xương.
Và rồi...
Cố Mặc vừa ôm tôi lên là lại bắt đầu hít hà điên cuồng. Chỉ là, anh đã không còn biến thái như trước nữa, ít ra... có vẻ đã biết tiết chế hơn rồi.
"Meo..." Đủ rồi đấy...
Anh mỉm cười, điều chỉnh ghế ngồi một chút rồi đặt tôi nằm lên n.g.ự.c mình. Tôi duỗi người, lười nhác vươn vai.
Cố Mặc không nói gì, chỉ chăm chú nhìn tôi, thỉnh thoảng vuốt đầu tôi một cái. Cứ thế, trong chiếc xe yên tĩnh, anh và tôi yên lặng ngồi cạnh nhau.
Không biết bao lâu, có người gõ nhẹ lên cửa kính, nhắc nhở:
"Cố tổng, đến giờ rồi ạ."
Cố Mặc không đáp, chỉ cúi đầu buộc dây dắt vào cổ tôi.
"Đi thôi."
... Tôi: Tôi muốn tố cáo! Đây là xúc phạm nhân quyền!
Nhà họ Cố thật sự rất lớn. Ban đầu tôi còn cố lết theo được, nhưng sau đó thì lười không chịu nổi.
Tôi dứt khoát nằm bẹp xuống đất. Ban đầu anh còn có chút ngượng, nhưng thấy tôi cứ trơ trơ ra không nhúc nhích, mấy người giúp việc bên cạnh cũng bắt đầu cười khúc khích, mặt anh lập tức đen sì lại.
Tôi hí hửng.
Anh bất lực ngồi xuống, chọc chọc vào trán tôi. Tôi phớt lờ, tiếp tục nằm bất động như xác cá khô.
Cuối cùng, Cố Mặc cũng đành phải ôm tôi lên:
"Chưa từng thấy con mèo nào lười như em..."
Không hề có chút trách móc nào trong giọng nói anh, mà ngược lại, nghe còn rất... nuông chiều. Tôi liền càng lười hơn nữa.