TRỞ THÀNH VỢ CỦA KẺ THÙ KHÔNG ĐỘI TRỜI CHUNG

Chương 2

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

3.

Nghĩ đến đây, lòng tôi nổi giận đùng đùng, chưa kịp lặp lại lần nữa.

Giọng nói của Bùi Ngôn lạnh lùng đến mức không thể nhận ra cảm xúc, vang lên: " Tôi đã nói rồi, em làm gì cũng được, đừng lôi đứa bé vào, Tranh Tranh còn nhỏ."

Trông anh ta giống một người ba tốt. Tôi nhếch môi: "Vậy đứa bé cho anh luôn."

Bùi Ngôn im lặng một lúc: "Em có ý gì?"

"Ly hôn." Tôi nói dứt khoát.

"Ly hôn, em nghĩ kỹ chưa? Tranh Tranh còn nhỏ, em nhất định phải vào lúc này sao, hay là..." Mắt Bùi Ngôn lóe lên, ánh nhìn dần trở nên lạnh lẽo, "Lại quen biết gã đàn ông dơ bẩn nào bên ngoài rồi, em chịu được Alpha khác à?"

Dáng vẻ của Bùi Ngôn dường như không muốn ly hôn. Tôi không khỏi ngẩn ra, cho đến khi thấy những dòng bình luận.

[Gã chồng hiểm ác quả nhiên vô liêm sỉ, lấy con ra để uy h.i.ế.p Bùi Ngôn!]

[Tội nghiệp Bùi Ngôn, không biết khi nào mới thoát khỏi con đỉa hút m.á.u này!]

Tôi gạt bỏ chút nghi ngờ đó ra khỏi đầu, lạnh lùng nghĩ. Giả vờ cái gì, đã lén lút với Túc Lâm rồi, nếu tôi không đề nghị ly hôn, tôi sắp bị "cắm sừng" tới nơi rồi.

Nhưng vẫn kiên nhẫn bổ sung: "Nếu anh lo lắng cho đứa bé, sau này tôi sẽ không gặp nó nữa, cũng không xuất hiện trước mặt nó, như vậy được chưa?"

Trên lầu có một tiếng động lạ, tôi vờ như không nghe thấy, nói tiếp.

"Tổng giám đốc Bùi chắc có đội ngũ luật sư riêng nhỉ? Giờ có thể gọi họ đến để soạn thảo thỏa thuận ly hôn, chiều nay chúng ta có thể đi đăng ký, ừm, đăng ký ly hôn." Ban đầu tôi định đến gần Bùi Ngôn, tạo áp lực cho anh ta, nhưng phát hiện tên khốn này lại cao hơn bảy năm trước, nên tôi đứng lại cách anh ta ba bước, không chút động đậy.

Giọng Bùi Ngôn trầm xuống: "Em lại nhẫn tâm như vậy sao? Đó là con của tôi..., cũng là con của em." Bùi Ngôn mệt mỏi xoa sống mũi cao thẳng, lần đầu tiên lộ ra một vẻ yếu đuối, anh ta hạ giọng: "Kỳ nhạy cảm của em sắp đến rồi, mấy ngày này tôi sẽ ở bên em."

Tôi nhạy bén nhận ra ánh mắt của Bùi Ngôn lướt qua tuyến thể của tôi, yết hầu khẽ nuốt. Những ký ức khiến mặt tôi đỏ bừng, tim đập loạn xạ hiện lên trong đầu.

"Anh có ghê tởm không!" Tôi vội vàng lùi lại mấy bước. Cho đến khi gót chân chạm vào ghế sofa, tôi nhìn Bùi Ngôn đầy cảnh giác: "Chúng ta đều là Alpha, kỳ nhạy cảm của tôi liên quan gì đến anh? Cho dù tôi có tìm người, cũng nên tìm một Omega mới đúng chứ!"

Có lẽ vẻ chán ghét trong mắt tôi quá rõ ràng, sắc mặt Bùi Ngôn lại lạnh xuống: "Tùy em." Nói xong xoay người rời đi.

"Ly hôn..."

Bùi Ngôn không quay đầu lại: "Túc Thính Tinh, em cũng là sinh viên Học viện Luật Đế Đô, luật pháp Đế Quốc quy định, trước khi con cái trưởng thành, cả hai bên cha mẹ đều không được nộp đơn ly hôn, trừ khi một bên có lỗi lớn, có thể khởi kiện ly hôn."

Không đúng, từ khi nào có cái luật quái quỷ này vậy?

Tra cứu trên mạng, tôi mới phát hiện điều luật này được ban hành từ sáu năm trước. Mục đích là để giảm tỷ lệ ly hôn, đồng thời đảm bảo con cái có thể lớn lên trong sự đủ đầy của cả cha lẫn mẹ.

[Haizz, Bùi Ngôn vẫn quá lương thiện, mặc dù gã chồng hiểm ác đó đã dồn ép anh ta như vậy, nhưng vì đứa con, anh ta vẫn chọn cách nhường nhịn.]

[Một người đàn ông tuân thủ pháp luật, yêu thương con cái như vậy, tìm đâu ra?]

]Cảm xúc buồn bã..., không ai thấy thái độ của Bùi Ngôn đối với đứa trẻ quá lạnh nhạt sao? Hoàn toàn không cảm nhận được tình phụ tử gì cả.]

[Thế nào mới gọi là yêu? Bùi Ngôn vì đứa trẻ, đã sẵn sàng hy sinh bản thân, nếu không gã chồng hiểm ác kia đã c.h.ế.t từ lâu rồi.]

[Bây giờ thì hay rồi, chọc giận Bùi Ngôn bỏ đi, gã chồng hiểm ác cứ chờ đến kỳ nhạy cảm như một con chó, cầu xin Bùi Ngôn ban phát pheromone cho đi!]

[Tầng trên ơi, không có dễ thương như thế, đừng 'ngọt hóa' gã chồng hiểm ác.]

Đây là cái quái gì thế? Tôi nhíu mày, không hiểu nổi. Nhưng những điều này không quan trọng. Luật pháp đế quốc cũng khá nhân văn, ngoại tình cũng được coi là lỗi lớn. Vậy nên, tôi chỉ cần chụp được những bức ảnh thân mật giữa Bùi Ngôn và Túc Lâm.

Tốt nhất là ảnh "giường chiếu". Như vậy có thể khởi kiện ly hôn.

4.

Tôi vốn là một người hành động nhanh gọn.

Nhưng theo dõi Bùi Ngôn suốt ba ngày mà chẳng thu được gì, người này đúng là một cỗ máy làm việc.

Suốt ba ngày, Bùi Ngôn chỉ ở trong tòa nhà tập đoàn Bùi thị để xử lý công việc, hoặc đàm phán hợp đồng, chẳng có chút dấu hiệu ngoại tình nào.

Tôi hít sâu một hơi, có chút bực bội vén vành mũ lên, vừa định đứng dậy.

"Thưa anh, mùi pheromone của anh nồng quá!" Gương mặt thanh tú của người phục vụ Omega hơi đỏ.

Lúc này tôi mới nhận ra, trong quán cà phê có chút xôn xao, không ít Omega đang lén lút nhìn tôi.

"Xin lỗi, tính tiền giúp tôi." Tôi nói một cách lạnh lùng.

Tôi hiểu ra là thuốc ức chế đã mất tác dụng, cơ thể tôi trở nên kỳ lạ. Rõ ràng trước đây chỉ một liều thuốc ức chế là có thể chịu đựng được cả kỳ nhạy cảm, nhưng bây giờ mới được nửa ngày. Đã mất tác dụng rồi.

Tuyến thể ở gáy hơi nóng lên, giống như một Omega đang khao khát được đánh dấu. Tôi nghiến răng nhắm mắt lại, cố gắng gạt bỏ suy nghĩ đáng sợ đó.

Lúc này, người phục vụ Omega chủ động nói: "Thưa anh, trong phòng nghỉ của chúng tôi có thuốc ức chế, mời anh đi theo tôi!"

Nghĩ đến hậu quả của việc pheromone bị rò rỉ, tôi khẽ gật đầu: "Cảm ơn, tôi sẽ trả tiền thuốc ức chế!"

"Không cần đâu, anh không cần trả tiền!"

TRỞ THÀNH VỢ CỦA KẺ THÙ KHÔNG ĐỘI TRỜI CHUNG

Chương 2