Trở Về Quá Khứ: Bá Đạo Quật Khởi, Đòi Lại Gia Tài

Chương 120

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Hà Loan Loan khẽ run lên.

Cô đang cố gắng hết sức để ngăn Cố Dục Hàn lao vào nguy hiểm. Nhưng cô hiểu quá rõ con người anh — một khi đã quyết định, thì dù là gió rét hay núi lửa, anh cũng không chùn bước.

Bởi vì trên người anh khoác quân trang.

Và anh muốn xứng đáng với nó.

Hà Loan Loan gật đầu, ánh mắt ẩn chứa muôn vàn lời chưa nói:

“Anh… hãy chú ý an toàn.”

Cố Dục Hàn gật đầu đáp lời:

“Ừ.”

Không do dự, anh quay người trèo lên xe, lập tức phóng đi trong màn tuyết trắng xóa.

Tiểu Vương tiếp tục điều khiển xe tiến về khu dân cư. Đèn xe sáng rọi cả con đường trơn trượt, chiếu lên những khuôn mặt trầm lặng trong xe.

Cố Viêm Lâm cúi đầu, trong lòng nảy sinh một thứ cảm xúc phức tạp.

Hôm nay… có quá nhiều chuyện không bình thường.

Hà Linh Linh liều mạng như vậy, mà vẫn thất bại.

Hà Loan Loan – đáng ra phải biến mất khỏi thế gian này – lại vẫn an nhiên ngồi đó.

Thậm chí, Cố Dục Hàn – người đáng lý sẽ gặp chuyện bất trắc – cũng không hề tổn thương.

Cố Viêm Lâm siết chặt cánh tay đang ôm lấy Hà Linh Linh.

Không giận, không thất vọng — chỉ cảm thấy… mọi chuyện sau này sẽ không còn dễ dàng.

Còn Hà Loan Loan, từ đầu tới cuối vẫn giữ khuôn mặt lãnh đạm. Nhưng ngay khi trông thấy Cố Dục Hàn, ánh mắt cô lại trở nên dịu dàng như nước.

Cố Viêm Lâm thoáng nhìn sang cô, trong lòng không khỏi gợn lên suy nghĩ.

Theo anh ta được biết, Cố Dục Hàn mới kết hôn chưa bao lâu.

Vậy mà… tình cảm giữa hai người họ lại sâu đậm đến thế sao?

Cố Dục Hàn từ nhỏ đã là người m.á.u lạnh, chưa từng để tâm sống c.h.ế.t của ai, ngay cả chuyện cưới vợ cũng chần chừ mãi. Vậy mà giờ đây, lại có một người phụ nữ khiến anh ta thay đổi?

Con ngươi Cố Viêm Lâm khẽ lóe lên một tia băng lãnh.

Lạnh… lạnh tới thấu tim.

Khi xe về đến khu nhà ở, tay chân mọi người đã gần như tê cóng.

Hạ Quân từ sớm đã dỗ bọn nhỏ đi ngủ, lúc này đứng ngoài cửa, lòng như lửa đốt, sợ rằng Hà Loan Loan xảy ra chuyện.

May mắn thay — Loan Loan đã bình an trở về.

Nhưng phía sau cô, Cố Viêm Lâm lại đang ôm một người bất tỉnh — Hà Linh Linh.

Sắc mặt Hạ Quân lập tức trắng bệch:

“Chuyện gì vậy?!”

Cố Viêm Lâm nói ngắn gọn, giọng nặng nề:

“Mẹ. Cô ấy bị lưu manh trong thành phố tấn công. Con tình cờ gặp người tới báo án ở đồn công an, mới biết để đưa cô ấy về.”

Hạ Quân kinh hoảng:

“Sao lại có chuyện đó?! Không phải chỉ đi mua đồ thôi sao?!”

Cố Viêm Lâm im lặng. Chính anh ta cũng không hiểu rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.

Hạ Quân vội vàng mang nước ấm tới cho Hà Loan Loan rửa tay chân, sau đó mới chuẩn bị cho Hà Linh Linh.

Nhưng vừa mới tỉnh lại, Hà Linh Linh đã rú lên chói tai:

“Cứu mạng! Cứu tôi với!”

Cô ta hoảng hốt thở dốc, mắt mở to nhìn xung quanh xác định bản thân đã về nhà, thấy Cố Viêm Lâm ở cạnh thì lập tức òa khóc:

“Viêm Lâm! Em bị người ta hãm hại! Là Hà Loan Loan! Là cô ta bỏ thuốc vào tô mì của em! Em suýt nữa bị đám lưu manh làm nhục! Anh phải bắt cô ta! Cô ta phạm pháp!”

Trong bếp, Hà Loan Loan vừa mới uống một ngụm nước đường đỏ thì nghe tiếng hét đó, liền bình tĩnh bước vào phòng.

Ánh mắt cô thản nhiên như không:

“Cô nói cái gì? Tôi bỏ thuốc? Cô có chứng cứ không?”

Sự bình tĩnh của Hà Loan Loan khiến Hà Linh Linh lạnh từ da đến tủy sống.

Cô ta cảm thấy như đang đối mặt với một con rắn độc — lặng lẽ, âm thầm và luôn chờ cơ hội ra đòn chí mạng.

Đúng rồi... rắn độc.

Hà Linh Linh đột nhiên nhớ lại chuyện năm đó ở thôn Đông Phong.

Cô ta từng bỏ rắn độc vào phòng Hà Loan Loan, ai ngờ lại bị chính con rắn đó cắn ngược lại.

Đến nay trên đùi vẫn còn một vết sẹo.

Mà Hà Loan Loan... chưa từng hé răng nửa lời về chuyện đó.

Chỉ lẳng lặng dọn khỏi ký túc xá, chuyển lên văn phòng ở trường.

Thì ra … thì ra Hà Loan Loan từ đầu tới cuối đều là người ẩn mình trong bóng tối.

Chưa từng muốn tố giác — mà muốn trả thù.

Một cách từ từ. Tàn nhẫn. Mỗi bước là một nhát d.a.o cắt vào linh hồn.

“Không! Không!!!” – Hà Linh Linh bắt đầu hoảng loạn, gào lên như phát điên – “Chính là cô! Hà Loan Loan! Chính là cô! Cô muốn hại c.h.ế.t tôi! Cô là đồ tiện nhân! Đồ đê tiện! Đồ vô liêm sỉ!”

Hạ Quân cũng vừa chạy đến, cau mày:

“Hà Linh Linh! Cô đang nói gì đấy? Cô có bằng chứng gì không?”

Cố Viêm Lâm vẫn ngồi yên trên ghế, không lên tiếng.

Nhưng ánh mắt anh ta lại chăm chú theo dõi — muốn xem vở kịch này kết thúc ra sao.

Hà Loan Loan mỉm cười, nụ cười dịu dàng như ánh nắng đầu xuân:

“ Nhưng Hà Linh Linh à … tôi hại cô để làm gì? Cô có chứng cứ không?”

Giờ khắc này, cảm xúc của Hà Linh Linh đã hoàn toàn mất kiểm soát.

Cô ta chỉ muốn kéo Hà Loan Loan xuống vực, chỉ cần có thể chứng minh cô là hung thủ, thì dù phải tự đào hố chôn mình — cô ta cũng chấp nhận!

Và thế là, lời nói định mệnh, bật ra không kịp thu lại:

“Bởi vì tôi … chiếm đoạt thân phận của cô! Bởi vì cô mới là con gái của Hà Tú Uyển!

Cô hận tôi! Cô muốn g.i.ế.c tôi! Muốn tra tấn tôi đến chết!

Tất cả là do cô làm! Hà Loan Loan! Cô trốn không thoát đâu! Tôi muốn cô vào tù! Muốn cô c.h.ế.t trong tù! Muốn cô c.h.ế.t không toàn thây!!!”

Không khí đột nhiên đóng băng.

Hạ Quân đột ngột quay đầu lại, hai mắt trừng lớn, môi run rẩy:

“Cô… cô vừa nói gì?!

Loan Loan mới là con gái của Hà Tú Uyển?!”

Trở Về Quá Khứ: Bá Đạo Quật Khởi, Đòi Lại Gia Tài

Chương 120