Trở Về Quá Khứ: Bá Đạo Quật Khởi, Đòi Lại Gia Tài

Chương 121

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Hà Linh Linh toàn thân run rẩy.

Cô ta vừa gào lên những lời độc địa, vốn định lật tung bộ mặt giả tạo của Hà Loan Loan, khiến cô không ngẩng đầu lên được.

Nhưng không ngờ… trong cơn kích động lại lỡ miệng phơi bày thân phận thật.

Không khí trong phòng phút chốc như đông cứng.

Hạ Quân đứng đó, ánh mắt sắc như d.a.o nhìn chằm chằm Hà Linh Linh:

“Từ lâu tôi đã nghi ngờ rồi. Cô và Trần Thúy Hoa... hai người chưa bao giờ giống người nhà này!

Cô chẳng có lấy một điểm nào giống Hà Tú Uyển.

Từ khí chất, giáo dưỡng cho đến cách cư xử. Trong khi đó, Loan Loan – chỉ cần nhìn thôi – đã thấp thoáng thấy bóng dáng của Tú Uyển.”

Giọng nói của bà mỗi lúc một lạnh hơn, nhưng xen lẫn trong đó là uất nghẹn của một người mẹ bị phản bội.

“Cô và Trần Thúy Hoa mượn danh con gái Hà Tú Uyển để chen chân vào nhà họ Cố, tiêu xài bao nhiêu tiền của tôi?

Quần áo hàng hiệu, trang sức, tiệc tùng... một đồng cũng không thiếu!

Mà cô có xứng sao?!”

Hà Linh Linh sợ hãi, môi tím tái, cố gắng biện bạch:

“Mẹ... con... lúc nãy con nói sai rồi, con không có ý đó...”

Chát!

Một cái tát vang dội giáng thẳng lên mặt cô ta.

Hà Linh Linh ngã ngồi xuống giường, bụm mặt, nước mắt rơi không kiểm soát.

Hạ Quân giận đến mức từng thớ thịt trên mặt đều run lên:

“Cô còn mặt mũi gọi tôi là mẹ?!”

Đúng lúc đó, Cố Viêm Lâm đứng dậy, giọng trầm thấp, ánh mắt âm trầm như đáy hồ:

“Đủ rồi!”

Anh ta đưa tay chắn trước Hà Linh Linh, thái độ bình tĩnh đến đáng sợ:

“Mẹ, mặc kệ cô ấy sai đến mức nào, bây giờ cô ấy vừa mới trải qua chuyện lớn. Có gì… để mai hãy nói.”

Câu nói ấy như ngọn lửa châm vào thùng thuốc súng.

Hạ Quân quay ngoắt lại, ánh mắt đỏ bừng:

“Viêm Lâm, con không nghe thấy cô ta vừa nói gì sao?

Cô ta giả mạo thân phận!

Cô ta lợi dụng danh nghĩa con gái Hà Tú Uyển để chen chân vào nhà họ Cố, khi dễ Loan Loan, gây ra biết bao nhiêu sóng gió!

Là đàn ông, con cũng phải biết nên giữ người nào, buông người nào!

Mẹ muốn con lập tức ly hôn với cô ta!”

Nhưng không ngờ, Cố Viêm Lâm không những không thức tỉnh, mà còn khẽ cười khẩy.

Nụ cười ấy vừa lạnh vừa cay nghiệt:

“Mẹ, đến cuối cùng là mẹ không thích cô ấy, hay là… không thích con?

Cho nên, bất kể con chọn ai, mẹ cũng không vừa mắt?”

“Con... con đang nói cái gì vậy hả?!” – Hạ Quân sững người, như không dám tin.

Ánh mắt Cố Viêm Lâm tràn ngập mỉa mai:

“Con nói gì trong lòng mẹ tự hiểu.

Nếu mẹ còn tiếp tục thiên vị Cố Dục Hàn, thì con nói cho mẹ biết —

nhà họ Cố, vĩnh viễn đừng mong yên ổn!”

Nói xong, anh ta quay người đi thẳng, không để lại bất cứ cơ hội hòa giải nào.

Hạ Quân đứng lặng, cả người lảo đảo như thể vừa bị rút hết sinh lực.

May mà Hà Loan Loan kịp đỡ lấy, dìu bà về phòng nghỉ ngơi.

Cô nhẹ nhàng nói:

“Mẹ, mẹ đừng buồn. Mẹ nghỉ ngơi một lát đi, giấc ngủ sâu rồi mới có sức khoẻ xử lý mọi chuyện sau này.”

Hạ Quân ngồi xuống mép giường, đôi mắt đỏ hoe, bất chợt nắm chặt lấy tay Hà Loan Loan:

“Loan Loan... con nói thật cho mẹ biết đi.

Rốt cuộc... chuyện của Hà Linh Linh và Trần Thúy Hoa là sao?”

Giờ phút này, mọi bí mật đã bị lật tẩy, Hà Loan Loan cũng không còn lý do để giữ im lặng.

Cô chậm rãi kể lại mọi chuyện — từ lúc bị tráo đổi thân phận, đến cuộc sống cơ cực ở thôn Đông Phong, tới bức thư cô gửi về kinh thành cho bác Cố nhưng không có hồi âm...

“Trước kia, con từng viết thư gửi tới cơ quan của bác Cố, vì không biết địa chỉ nhà mẹ. Có thể… bức thư ấy chưa bao giờ tới được tay bác ấy.”

Hạ Quân nghe tới đây, khẽ gật đầu, ánh mắt ươn ướt:

“Công việc của bác con đặc thù, có khi vài tháng không rời khỏi đơn vị, cũng không thể nhận thư từ.

Chỉ có thể nói... là trời xui đất khiến.

Nhưng may mà… cuối cùng con vẫn cưới được Dục Hàn.”

Bà bật cười trong nước mắt, nắm tay cô:

“Nhìn nhà họ Cố bên ngoài thì có vẻ tốt đẹp, nhưng thật ra bên trong... cũng đầy rối ren.

Viêm Lâm... nó mê mẩn chuyện làm ăn, bao nhiêu lần đầu tư sai, mất cả vốn lẫn lời.

Nó trách mẹ và cha nó không giúp đỡ, cảm thấy nhà họ Cố thiếu tin tưởng vào nó.”

Giọng bà thấp dần, chỉ còn tiếng thở dài nặng nề:

“Thật ra... nó muốn nhà họ Cố trao hết tài sản cho mình, tự tin có thể làm rạng danh dòng họ.

Nhưng vợ chồng mẹ không thể đồng ý. Nhà có hai con trai, của cải đương nhiên phải chia đều.”

“Viêm Lâm... cảm thấy bị phản bội.

Nên bắt đầu lạnh nhạt với cha mẹ.”

Nói đến đây, Hạ Quân gần như kiệt sức, cả người dựa vào đầu giường, nặng nề nói:

“Loan Loan, con đừng xen vào chuyện này.

Chờ Dục Hàn trở về, nếu bắt được đám lưu manh kia thì mọi chuyện cũng xem như có kết quả.

Còn về Viêm Lâm — nếu nó chịu ly hôn, mẹ sẽ theo nó về kinh thị, coi như… cho nó cơ hội cuối.

Nếu không... mẹ sẽ để bọn nó ra ở riêng, mẹ không muốn nhìn thấy Hà Linh Linh thêm lần nào nữa!”

Hà Loan Loan khẽ gật đầu:

“Con hiểu rồi mẹ.”

Hạ Quân nhìn cô, nước mắt lại trào ra, nhưng lần này là vì xúc động:

“Càng nhìn con... mẹ càng thấy con giống Tú Uyển.

Lúc đầu mẹ cứ thấy lạ… thì ra là như vậy.”

Nghe đến đây, trái tim Hà Loan Loan run lên một nhịp.

Mẹ cô… Hà Tú Uyển.

Rốt cuộc là người phụ nữ như thế nào, mà khiến người khác chỉ cần nhắc đến tên đã mang theo bao nỗi niềm tiếc nuối?

Trở Về Quá Khứ: Bá Đạo Quật Khởi, Đòi Lại Gia Tài

Chương 121