Trở Về Quá Khứ: Bá Đạo Quật Khởi, Đòi Lại Gia Tài

Chương 320

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Lý Quốc Chấn lạnh lùng nhìn thẳng vào Cố Viêm Lâm, ánh mắt sắc như dao:

“Hôm nay phải làm rõ ràng trước mặt cha mẹ cậu rồi. Chúng ta nói thẳng ra đi – rốt cuộc các người đã giở trò gì với con bé Loan Loan?”

Không khí trong phòng khách nhà họ Lý trở nên nặng nề đến mức khiến người ta nghẹt thở.

Cố Trường Nghiệp và Hạ Quân ngồi một bên, sắc mặt đều trở nên khó coi.

Họ không ngờ, lần đi thăm bạn cũ này lại là để chứng kiến con trai cả bị vạch trần.

Cố Viêm Lâm run nhẹ, vội nói:

“Chú Lý, cháu… thật sự không biết cô ta làm ra chuyện đó! Khi Linh Linh nói mình là con gái của chú, cháu… cháu cũng chỉ tưởng là trùng hợp…”

Lý Quốc Chấn bỗng bật cười khẩy, ánh mắt thâm sâu như thể nhìn thấu tâm can anh ta:

“Cậu không biết à? Tôi hỏi cậu, lúc cô ta dẫn tôi đi khám bệnh, ai là người đưa tiền?

Lúc cô ta dọn tới nhà cậu, ai đứng ra thuyết phục?

Cậu là người bị dắt mũi hay là đồng lõa?”

Cố Viêm Lâm nói không nên lời.

Ánh mắt loé lên vẻ lảng tránh, rồi nhanh chóng cúi đầu, tránh né ánh nhìn của cha mình.

Hạ Quân giật mình, quay đầu nhìn chồng, khẽ hỏi:

“Trường Nghiệp… có phải chúng ta bị hai đứa nó lừa rồi không?”

Cố Trường Nghiệp nghiến răng, quay sang quát lớn:

“Viêm Lâm! Mày dẫn con nhỏ đó lừa cả nhà họ Lý, mày không thấy xấu hổ à?!

Chuyện lớn thế này sao không ai trong nhà biết?!”

Cố Viêm Lâm luống cuống, lí nhí:

“Con… chỉ nghĩ chú Lý sống một mình, Linh Linh mang thai cũng tội… nên lúc đó con mới… mới gắng giúp cô ấy một tay...”

“Một tay?” – Lý Quốc Chấn cười lạnh – “Cậu giúp cô ta một tay vứt bỏ liêm sỉ, một tay lừa dối người già gần đất xa trời? Giúp như vậy sao không tự nhận tôi là cha luôn đi?”

Lời nói sắc bén như tát thẳng vào mặt Cố Viêm Lâm.

Anh ta cứng họng, sắc mặt trắng bệch, không còn lời nào biện minh.

Lúc này, không khí trong phòng im phăng phắc.

Chỉ còn giọng nói trầm thấp nhưng đầy khí thế của Lý Quốc Chấn vang lên:

“Hai người à …” – ông nhìn sang Hạ Quân và Cố Trường Nghiệp – “Chúng ta là bạn cũ, tôi nể mặt hai người nên không truy cứu chuyện này trên diện rộng.

Nhưng tôi không thể không nói – nếu không phải Loan Loan là một đứa con gái kiên cường, thông minh, tỉnh táo, có lẽ đã bị hủy hoại bởi chính đứa con dâu các người mang về.”

“ Tôi nói thẳng – nếu nhà họ Cố thật sự yêu quý Loan Loan, thì đừng để đứa con trai cả và con dâu cả tiếp tục bôi tro trát trấu vào mặt Dục Hàn và con bé nữa!”

Hạ Quân lúc này đã đỏ hoe mắt.

Bà biết tính tình Cố Viêm Lâm nóng nảy, nhưng không ngờ lại bất chấp thủ đoạn đến vậy.

Bà nắm tay chồng, nghẹn ngào:

“Lỗi của tụi nhỏ, là lỗi của chúng ta. Lão Lý, tôi thay mặt gia đình xin lỗi ông…”

Cố Trường Nghiệp cũng nghiêm mặt, đứng lên cúi đầu nói:

“Chúng tôi nhất định sẽ xử lý nghiêm khắc. Dù gì thì Loan Loan cũng là con dâu cả, là mẹ của cháu nội tôi – tôi sẽ không để ai ức h.i.ế.p nó nữa!”

Lý Quốc Chấn nghe vậy mới dịu nét mặt.

Ông gật đầu chậm rãi:

“ Tôi không trách hai người, nhưng từ nay về sau – nếu Cố Viêm Lâm và Hà Linh Linh còn dám động vào Loan Loan, đừng trách tôi không giữ lại chút tình xưa nghĩa cũ.”

“ Tôi không muốn thấy cô ta – Hà Linh Linh – xuất hiện trước mặt tôi thêm lần nào nữa.”

Cuộc gặp mặt kết thúc trong căng thẳng.

Lúc quay về, Cố Trường Nghiệp giận dữ đến mức suýt ném cả cây gậy xuống đất, mắng thẳng vào mặt con trai:

“Mày muốn làm nhục cả nhà họ Cố mới vừa lòng à?!

Mày nghĩ vác cái họ Cố đi khắp nơi dối trên gạt dưới là tự hào lắm sao?!!

Bắt đầu từ hôm nay, cắt toàn bộ hỗ trợ tài chính cho hai đứa tụi bây!

Không muốn sống tử tế thì tự thân vận động đi!”

Tối hôm đó, Hà Linh Linh nhận được tin, lập tức hoảng loạn:

“Cắt hết hỗ trợ? Sao có thể! Anh, anh mau đi nói với mẹ chồng đi!”

Cố Viêm Lâm đập tay lên bàn:

“Em tưởng anh không muốn à?!

Giờ ngay cả cha mẹ cũng không tin anh nữa rồi!

Em nói đi, tại sao lúc đó lại bịa chuyện Loan Loan là con gái của ông ta?!

Giờ ông ấy lật bài ngửa, chẳng ai giúp được em đâu!”

Hà Linh Linh mặt trắng bệch, môi run rẩy:

“Em… em chỉ muốn có cuộc sống tốt hơn… Em mang thai mà, em làm vậy cũng vì đứa bé...”

Nhưng không ai còn muốn nghe cô ta nói nữa.

Tất cả những gì họ làm, giờ đã phải trả giá.

Dù là bằng danh dự, bằng tình thân … hay bằng chính sự cô lập và nghi kỵ từ những người thân thiết nhất.i rõ ra ̀ng một câu! Đỡ cho sau này Loan Loan của tôi phải chịu tủi thân!”

Trở Về Quá Khứ: Bá Đạo Quật Khởi, Đòi Lại Gia Tài

Chương 320