Hà Loan Loan bình tĩnh nhìn mẹ chồng, giọng nhẹ như nước:
"Mẹ, chiếc nhẫn đó đúng là rất trân quý, con cũng thật sự xem trọng. Nhưng khu nhà mình xưa nay an ninh tốt, chưa từng có ai dám vào ăn trộm. Thật ra... mất nhẫn vẫn chưa phải chuyện nghiêm trọng nhất."
Lời còn chưa dứt, Hà Linh Linh lập tức ngắt lời, như bắt được sơ hở:
"Loan Loan, cô nói vậy là sai rồi! Đó là nhẫn mẹ chồng tặng, là đồ gia truyền! Cô không giữ cẩn thận, còn dám nói không quan trọng sao? Cô đúng là vô tâm!"
Sắc mặt Hạ Quân cũng hơi trầm xuống, dường như không tán đồng với cách nói của Hà Loan Loan.
Nhưng ngay giây tiếp theo, Hà Loan Loan lại chậm rãi nói ra một câu khiến tất cả c.h.ế.t lặng:
"Chính vì con thấy nhẫn rất quan trọng... nên đã cất nó chung với văn kiện tuyệt mật của Dục Hàn. Những văn kiện này liên quan đến việc quân sự cấp cao, nếu rơi vào tay kẻ xấu thì sẽ là mối hoạ lớn cho quốc gia. Con vừa kiểm tra thì phát hiện không chỉ nhẫn, mà cả văn kiện đều biến mất."
Cô dừng một chút, ánh mắt quét qua cả phòng, rồi dứt khoát nói tiếp:
"Nếu chỉ là trộm nhẫn, còn có thể xem là tham tiền. Nhưng trộm cả văn kiện mật, thì là bán nước. Việc này không thể coi thường. Con sẽ lập tức báo cho Dục Hàn để anh ấy liên hệ cấp trên, mở cuộc điều tra."
Sắc mặt Hạ Quân lập tức biến đổi:
"Loan Loan, con biết chuyện này nghiêm trọng thế nào không? Nếu xử lý không khéo... có thể bị xử b.ắ.n đấy! Mà hôm nay trong nhà chỉ có mấy người chúng ta... cấp trên chắc chắn sẽ điều tra kỹ từng người!"
Hai mẹ con, kẻ tung người hứng, phối hợp không chê vào đâu được. Đến chính Hà Loan Loan cũng thoáng ngạc nhiên — không ngờ mẹ chồng lại sáng suốt như vậy.
Trong lòng Hạ Quân lại đang dậy sóng. Bà không mong Hà Linh Linh là thủ phạm. Dù sao cô ta cũng là con gái của Lý Quốc Chấn, là dâu trưởng danh chính ngôn thuận nhà họ Cố. Nếu chuyện này là thật, nhà họ Cố mất hết mặt mũi!
Mà lúc này, Hà Linh Linh đã run như cầy sấy, vội vàng nhào tới bám lấy tay áo Hạ Quân:
"Mẹ! Mẹ đừng báo cấp trên! Con... con..."
Hà Loan Loan lạnh nhạt ngắt lời, ánh mắt bình thản như thể đang nói chuyện phiếm:
"Ơ kìa, việc này liên quan gì đến cô? Cô vô tội cơ mà? Muốn xử b.ắ.n cũng không tới lượt cô đâu."
Cô xoay người, định bước đi.
Hà Linh Linh hoảng loạn, chân mềm nhũn như sắp quỵ, miệng lắp bắp:
"Là tôi! Tôi lấy nhẫn... nhưng tôi không biết gì về văn kiện cả!"
Nước mắt rơi lã chã, cô ta gào lên như kẻ c.h.ế.t đuối:
"Mẹ! Loan Loan! Hai người tin con đi! Con chỉ muốn đeo thử nhẫn thôi, con thực sự không thấy văn kiện nào hết!"
Cả căn phòng im phăng phắc.
Ngay cả Chính Chính và Phỉ Phỉ cũng ngừng nô đùa, ngơ ngác nhìn Hà Linh Linh khóc rống như trẻ nhỏ.
Trong phòng sương mờ mịt, Trần Thúy Hoa mơ hồ nghe thấy tiếng khóc lóc, vừa mới ngồi dậy đã choáng váng ngã vật xuống.
Một lúc sau, Hà Loan Loan khẽ cong môi, giọng vẫn êm ái:
"Thật ra... không có văn kiện mật nào cả. Tôi chỉ muốn cô tự miệng thừa nhận — chính cô là người trộm nhẫn."
Đôi mắt Hà Linh Linh mở lớn, ngón tay siết chặt, toàn thân run rẩy.
Trong đầu cô ta bỗng loé lên vô số ký ức — bao lần cô ta vu oan Hà Loan Loan ăn trộm, vu khống đủ điều, khiến Loan Loan bị mẹ ruột và người trong nhà đánh chửi đến thê thảm.
Hà Loan Loan đang trả thù?
"Cô cố ý... Cô cố ý gài bẫy tôi!" — Hà Linh Linh gần như gào lên, mặt đỏ bừng:
"Cô khiến tôi tự tay phá hỏng danh dự của mình, bôi tro trát trấu vào mặt mẹ chồng! Loan Loan, sao cô độc ác như vậy? Chúng ta cùng gả vào một nhà, sống hòa thuận chẳng phải tốt hơn sao?"
Chát!
Một tiếng tát vang dội.
Gương mặt Hà Linh Linh lệch hẳn sang một bên. Má trái đỏ rực, rướm máu.
Hạ Quân – người xưa nay luôn hiền hòa – lần đầu tiên nổi giận như vậy:
"Sao Hà Tú Uyển và Lý Quốc Chấn lại sinh ra được đứa con gái như cô chứ? Con dâu lớn nhà họ Cố mà lại đi trộm đồ, còn mặt dày trách ngược người ta hãm hại mình?"
"Vừa đưa cho Loan Loan cái nhẫn, cô đã âm thầm lấy mất. Đúng là không biết xấu hổ!"
Hà Linh Linh bụm mặt, vừa khóc vừa thở dốc. Cảm mạo khiến cô ta nghẹt mũi, toàn thân khó chịu. Trong lòng chỉ còn đầy rẫy hận thù.
Tại sao Hà Loan Loan lại ép cô ta đến bước đường này?
Từ nhỏ, cô ta vẫn luôn là người được khen là thiện lương, hiếu thuận. Cô ta chưa từng nợ Hà Loan Loan điều gì! Chiếc nhẫn kia vốn nên là của dâu trưởng – tại sao Hà Loan Loan lại được nhận?
Cô ta nhìn Hà Loan Loan với ánh mắt đầy oán hận, nhưng không dám thốt lên nửa lời.
Vì cô ta sợ — sợ Hà Loan Loan trong lúc tức giận sẽ vạch trần thân phận thật của mình.
Cuối cùng, mọi chuyện kết thúc bằng một cái tát và chiếc nhẫn bị thu hồi.
Hà Linh Linh không dám chống đối, ngoan ngoãn giao lại nhẫn.
Hà Loan Loan chỉ cười, thản nhiên quay vào bếp nấu cơm. Hạ Quân vào bếp phụ một tay. Đến đúng 12 giờ, Cố Dục Hàn từ căn tin mang thêm vài món về.
Không ai hỏi đến Hà Linh Linh và Trần Thúy Hoa nữa.
Lúc ăn cơm, Hạ Quân nhẹ giọng nói với Loan Loan:
"Nhẫn bị cô ta trộm rồi, không sạch sẽ nữa. Để mẹ mang tới tiệm trang sức, tháo ngọc ra, làm lại cái mới cho con."
Hà Loan Loan cười dịu dàng:
"Mẹ, không sao. Quan trọng là người còn ở bên nhau, sống vui vẻ là được rồi."
Hạ Quân nghe xong, mắt thoáng ảm đạm, khẽ thở dài:
"Anh trai con đúng là hồ đồ, nhất quyết cưới một người như vậy... Mẹ thấy hai đứa đó rồi cũng không đi được đến cuối cùng đâu. Sớm muộn gì, Hà Linh Linh cũng sẽ khiến nhà họ Cố sóng gió không yên."
Cố Dục Hàn gắp cho Phỉ Phỉ một miếng thịt, giọng bình thản:
"Mẹ, anh con có lựa chọn của anh ấy. Nếu không đ.â.m đầu vào tường thì sẽ chẳng biết đường quay lại. Cứ để họ sống riêng đi. Sau đợt này về Kinh Thị, mẹ bảo anh ấy dọn ra ngoài là được."
Hạ Quân gật đầu đồng ý.
Bà ăn một miếng thịt kho tàu