Trở Về Quá Khứ: Bá Đạo Quật Khởi, Đòi Lại Gia Tài

Chương 79

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Hà Linh Linh biết rõ mình đang rơi vào thế yếu. Mặc dù trong lòng đầy uất ức và không cam tâm, nhưng lúc này cô ta buộc phải chủ động xuống nước, cố gắng thương lượng với Hà Loan Loan.

Cô ta cắn răng, giọng đầy uỷ mị:

“ Tôi thừa nhận... trước kia đã chiếm lấy cuộc sống của cô suốt bao nhiêu năm. Nhưng cô cũng biết mà, lúc ấy chúng ta còn nhỏ, đều b.ú sữa mẹ tôi lớn lên, mẹ tôi nhận nhầm con cũng là chuyện bình thường thôi. Dù sao bà ấy cũng đã nuôi cô, cô không nên oán hận, ngược lại phải hiếu thuận mới đúng chứ? Hiếu thuận là truyền thống tốt đẹp của tổ tiên mà. Hơn nữa, cô làm tôi khó chịu thì bản thân cô cũng chẳng khá hơn được, đúng không?”

Hà Loan Loan nở nụ cười nhạt, ánh mắt thoáng qua một tia lạnh lẽo, không chút che giấu:

“Ồ? Cô làm tôi khó chịu thì cô được lợi gì chứ?”

Hà Linh Linh vội vàng lên tiếng, cố vớt vát:

“ Tôi khi nào làm cô khó chịu? Chúng ta là người một nhà, lâu lâu cãi vã chẳng phải cũng là chuyện bình thường sao? Răng còn cắn trúng lưỡi mà!”

Hà Loan Loan gật đầu, môi khẽ cong nhưng giọng nói lại đầy mỉa mai:

“À, cho nên cô cảm thấy để tôi nằm chiếu mười chín năm là chuyện bình thường? Tiêu hết số tiền mẹ tôi để lại cũng là ‘chuyện nhỏ’ à? Được thôi, nếu mọi thứ đều bình thường như cô nói, vậy cô đến tìm tôi làm gì?”

Sắc mặt Hà Linh Linh tối sầm lại.

“ Tôi … tôi sai rồi. Việc bắt cô ngủ chiếu là không đúng. Nhưng nếu lúc đó cô không muốn, chẳng lẽ tôi bắt cô phải nằm chiếu chắc? Còn tiền... tiền tiêu rồi thì tiêu rồi, cô cứ mãi bám lấy chuyện cũ thì có ý nghĩa gì chứ?”

Hà Loan Loan không buồn cãi vã nữa, chỉ quay người định rời đi.

Hà Linh Linh hoảng hốt kéo tay cô lại, cuống quýt nói:

“Được rồi, được rồi! Tôi sai rồi, tôi đến để hòa giải với cô, được chưa? Chúng ta đều đã lấy chồng, lại là chị em dâu, sống yên ổn chẳng phải tốt hơn sao? Nếu cô cảm thấy trước đây chịu thiệt, tôi có thể bồi thường. Cô muốn gì, cô nói đi. Chỉ cần cô đồng ý, từ nay tôi sẽ không nhắc đến chuyện cũ trước mặt người nhà họ Cố nữa. Được không?”

Hà Loan Loan dừng bước, quay đầu nhìn cô ta chậm rãi nói:

“Vậy cô bồi thường cho tôi năm nghìn đồng, tự tát mười chín cái vào mặt mình — tôi sẽ xem như mọi chuyện kết thúc.”

Hà Linh Linh trợn tròn mắt:

“Cô điên à? Tôi lấy đâu ra năm nghìn?”

Hà Loan Loan nhún vai, xoay người rời đi như chẳng có gì đáng bàn.

Hà Linh Linh nghiến răng:

“Được! Tôi trả! Nhưng cô cũng biết, giờ tôi không có năm nghìn! Tôi chỉ sống dựa vào tiền sinh hoạt Cố Viêm Lâm đưa! Tôi viết giấy nợ được chưa?”

“Được. Cô viết giấy nợ. Nhưng mỗi tháng phải trả một phần. Vậy đi, hai trăm đồng một tháng — tôi đã nhân từ lắm rồi.”

Hà Linh Linh mặt mày tái nhợt, trong lòng rủa thầm nhưng ngoài miệng vẫn phải gật đầu đồng ý.

Nhưng ngay sau đó…

Là mười chín cái tát.

Hà Linh Linh giơ tay lên, tay run lẩy bẩy không dám đánh xuống. Đôi mắt đỏ bừng, đầy ấm ức.

“Nhanh lên,” Hà Loan Loan khoanh tay, ánh mắt lạnh như băng, “Biết mẹ cô đã từng tát tôi thế nào không?”

Hà Linh Linh rùng mình, nước mắt tràn mi, trong lòng lạnh toát.

Nhưng... nếu so với tiền đồ và danh dự, thì vài cái tát có là gì?

Rầm!

Cô ta nghiến răng, dồn hết sức tát một cái thật mạnh vào mặt mình, má sưng lên đỏ ửng.

“Thế này được chưa?” — cô ta giận dữ gào lên, nước mắt chan hòa, nhưng vẫn phải tiếp tục.

Hà Loan Loan chỉ nhàn nhạt đáp lại một câu:

“Tiếp tục.”

Cô muốn nhìn xem, Hà Linh Linh có thể vì thể diện mà tàn nhẫn đến mức nào với chính mình. Đời trước sau khi cô chết, chính Hà Linh Linh là người bán bài vị của cô cho người khác nuôi âm hồn — mặc kệ đối phương là kẻ tội ác tày trời. Hại linh hồn cô suốt bao năm không được siêu sinh.

So với những gì Hà Linh Linh từng làm, mười chín cái tát này … quá nhẹ nhàng.

“Chát!! Mười cái. Chát!! Mười một…”

Từng cái tát giáng xuống mặt Hà Linh Linh, vừa đau, vừa nhục.

Cô ta vừa đánh, vừa nghiến răng tưởng tượng ngày nào đó sẽ cầm dao, đ.â.m c.h.ế.t Hà Loan Loan.

Trở Về Quá Khứ: Bá Đạo Quật Khởi, Đòi Lại Gia Tài

Chương 79