Chỉ là, Hà Linh Linh không ngờ — sau khi cô ta tự tay tát xong mười chín cái, Hà Loan Loan đã sớm rời đi từ lúc nào.
Cô ta sững người, ánh mắt trống rỗng nhìn quanh quất, chỉ còn lại gió thu lạnh lẽo lướt qua, mang theo tiếng lá khô xào xạc dưới chân.
Cô ta bị chơi xỏ rồi?
Thì ra từ đầu đến cuối, Hà Loan Loan chỉ xem cô ta là một trò cười, một con hề, cam tâm tình nguyện vừa diễn vừa tự làm nhục mình.
Nỗi nhục nhã dồn lên tận đỉnh đầu, Hà Linh Linh không chịu nổi cú sốc, toàn thân run lên, cuối cùng lịm đi tại chỗ.
May thay, Tào Hiểu Kiều – vợ của Chu Khôn ở nhà bên cạnh – ra ngoài quét sân sớm, phát hiện cô ta ngất dưới gốc cây, hốt hoảng đưa cô về.
Khi Hà Linh Linh tỉnh lại, trên trán vẫn còn mồ hôi lạnh. Cô mơ hồ mở mắt, đã thấy Tào Hiểu Kiều ngồi bên, dịu dàng đưa cho cô chiếc khăn lông.
“Em gái à,” giọng chị ta đầy quan tâm, “Sao lại ngất xỉu ngoài kia? Không phải em là người nhà đoàn trưởng Cố sao?”
Hà Linh Linh rưng rưng nước mắt, đôi môi run lên như muốn tìm nơi trút nỗi uất ức trong lòng.
Tào Hiểu Kiều nhìn vẻ mặt ấy, ngẫm nghĩ một chút, liền dịu giọng:
“Có phải... có người bắt nạt em không? Chị nghe nói vợ đoàn trưởng nhà các em không dễ sống chung.”
Như bắt được cái phao cứu sinh, Hà Linh Linh lập tức ngẩng đầu, giọng căm tức:
“Chị dâu, chị cũng biết chuyện à? Cô ta cũng từng bắt nạt chị sao?!”
Tào Hiểu Kiều đảo mắt một cái, lập tức thêm mắm dặm muối kể lại chuyện năm xưa giữa Chu Khôn và Cố Dục Hàn.
“Em không biết đâu, lần đó chị bị người ta đánh thẳng vào mặt! Đến giờ vẫn còn sẹo đây này! Chị sống đến từng này tuổi, không ngờ lại bị làm nhục như thế. Em nói xem, loại đàn bà như Hà Loan Loan, có thể là người tốt sao?”
Hà Linh Linh càng nghe càng tức, cắn răng mắng:
“Cô ta căn bản không phải con người! Ỷ thế h.i.ế.p người, ai cũng bị cô ta bắt nạt!”
Hai người đàn bà tụ lại, càng nói càng hăng, nước miếng bay tung trời như trút hết oán khí. Đến khi trời sắp tối, Hà Linh Linh mới lưu luyến trở về nhà, lòng vẫn ngập tràn căm hận.
Mấy ngày sau, không khí lại rơi vào tĩnh lặng.
Hà Loan Loan mỗi ngày đều chú ý đến hành tung của Cố Dục Hàn, trong lòng lo lắng anh gặp chuyện không may.
Còn bên phía Hà Linh Linh thì cũng tạm yên ổn lại, một phần vì tình hình sức khoẻ của Trần Thúy Hoa không tốt. Bà ta vốn chỉ là cảm lạnh, vậy mà lại sốt cao liên tục, vài ngày không hạ.
Dịch bệnh năm nay phát rất mạnh, chỉ trong mấy ngày, gần như cả khu nhà đều bị cảm mạo nặng.
Đặc biệt là trẻ nhỏ — sức đề kháng yếu, Phỉ Phỉ nhanh chóng phát sốt, còn Chính Chính dù khá hơn cũng ho sù sụ cả đêm.
Hà Loan Loan ban đầu còn hơi day dứt, thầm nghĩ nếu biết sớm có đợt lạnh thế này, cô đã không cố tình làm cho Trần Thúy Hoa chịu lạnh — dù gì trong nhà còn có trẻ nhỏ.
Nhưng Cố Dục Hàn lại ôn tồn nói với cô:
“Chỗ này mỗi năm đến mùa này đều thế. Năm ngoái còn có một chị dâu mới sinh con gái được nửa tuổi, vì cảm lạnh mà... con bé bị điếc luôn. Cảm mạo ở đây không đơn giản, không thể xem nhẹ.”
Thuốc ở trạm y tế thì chỉ tạm thời làm dịu triệu chứng, người dân đa phần vẫn phải tự vượt qua.
Hà Loan Loan nghe vậy, lòng càng nặng trĩu.
Lợi dụng lúc không có ai, cô lén vào không gian trong nông trường, cẩn thận tìm kiếm trong kho sách một số y thư cổ, kết hợp với vài toa thuốc dân gian mà trước kia thầy lang quê dạy, bắt đầu nghiêm túc nghiên cứu cách điều trị cảm mạo.
Trong biệt thự mấy hôm liền, cô dốc lòng đọc sách, cả ngày không ra ngoài. Tuy thời gian vẫn trôi như thường, nhưng trong lòng cô lại cảm thấy đã rất nhiều ngày không có Cố Dục Hàn bên cạnh.
Sáng sớm hôm ấy, khi trời còn chưa tỏ, Cố Dục Hàn vẫn còn đang ngủ say.
Hà Loan Loan lặng lẽ ngắm gương mặt anh, càng nhìn càng thấy anh tuấn, từng đường nét như tạc, rõ ràng mà cương nghị.
Một suy nghĩ nảy lên trong đầu cô — không cầm lòng được, cô rướn người lên, nhẹ nhàng cúi xuống, muốn đặt một nụ hôn lên má anh.
Nhưng môi cô vừa khẽ chạm vào làn da ấm áp ấy...
Người đàn ông đột nhiên mở mắt.
Bàn tay mạnh mẽ vươn ra, bắt lấy cổ tay cô, kéo cô ôm gọn vào lòng như thể đã quen với những hành động trộm hương của cô từ lâu.
Anh cúi đầu, giọng khàn khàn đầy dụ hoặc vang lên bên tai cô:
“Không ngủ được à? Muốn làm gì, hửm?”