21.
Tôi từng có một người chị gái. Nhưng từ khi tôi đủ lớn để có thể làm việc, tôi không còn nhìn thấy chị ở nhà nữa.
Bởi vì chị bị mẹ tôi bán đi rồi. Bán cho một ông già góa vợ để sinh con. Chính “ người cha” trên danh nghĩa ấy đã trói chị lại, đưa đến nhà lão ta. Thậm chí để ngăn chị bỏ trốn, ông ta còn thẳng tay đánh gãy chân chị.
Thế nên từ khi còn rất nhỏ, tôi đã biết rõ mình sau này sẽ phải đối mặt với cái gì.
Sau đó, khi phát hiện tôi có thiên phú học hành, họ quyết định cho tôi đi học. Vì một cô gái có văn hóa thì bán được giá cao hơn.
Tôi từng nghĩ chị tôi là người đầu tiên. Nhưng sau này tôi mới biết, đây chẳng phải lần đầu họ làm chuyện này. Chị cũng không phải cô gái đầu tiên bị họ hủy hoại.
Ở kiếp trước, tôi đã bỏ ra vô số tâm sức để thu thập chứng cứ, rồi tự tay tống họ vào tù.
Đến lần này sống lại, mọi chuyện nhẹ nhàng hơn nhiều.
Tôi dẫn cảnh sát tìm đến căn hầm dưới nhà. Trong đó còn giam giữ ba cô gái hôn mê bất tỉnh. Trong phòng của mẹ tôi còn có một quyển sổ ghi chép. Trong đó rõ ràng ghi lại từng đứa trẻ mà họ đã buôn bán trong những năm qua, cùng với giá bán. Và ở dòng mới nhất, là tên tôi.
Giá niêm: 3000 tệ.
22.
Chứng cứ rành rành, hai kẻ đó lập tức bị cảnh sát đưa đi.
Trước khi đi, cha tôi thở hổn hển, trợn mắt oán độc nhìn tôi. Mẹ tôi thì dùng đủ mọi từ ngữ bẩn thỉu rủa cho tôi c.h.ế.t không yên lành.
Đứa em trai tôi thì giơ chiếc xe đồ chơi sắt, chẳng hề sợ hãi mà lao tới chỗ tôi, miệng gào:
“Con đồ sao chổi, tao đánh c.h.ế.t mày!”
Nó mới chỉ sáu tuổi.
Giang Vọng chắn trước mặt tôi, dễ dàng ngăn lại tất cả những động tác của nó.
“Cút!”
Em trai tôi khóc òa lên vì sợ hãi.
Để phối hợp điều tra, tôi cùng Giang Vọng cũng phải theo cảnh sát về đồn.
Nghe bọn họ hết lần này đến lần khác nói “cảm ơn bạn học Giang Vọng”, trong lòng tôi không khỏi có chút ngẩn ngơ.
Khi ra khỏi đó, trời đã sắp tối. Giang Vọng giữ nụ cười tao nhã suốt cả ngày, lúc này cũng không nhịn được mà xoa xoa gò má đã mỏi nhừ.
“Cậu—”
“ Tôi vẫn thích dáng vẻ cậu nhuộm tóc đỏ hơn.” Tôi quay sang nhìn anh, bình thản cắt ngang.
Giang Vọng sững lại, nhấn mạnh:
“Đầu đỏ là anh tôi.”
Tôi dừng bước, rồi nói với anh:
“Chỉ có Giang Dã mới có thể quản tôi.”
“Cũng chỉ có Giang Dã mới có thể đưa tôi đi.”
Giang Vọng—hoặc đúng hơn, là Giang Dã đang tráo đổi thân phận cùng anh— cười gằn tức giận.
“Được thôi, vậy thì ở đây mà chờ. Để xem nó có chịu tới đón cậu không!”
Tôi im lặng.
Giang Dã bỏ đi.
Đêm xuống, trời bất chợt đổ mưa. Tôi tìm một chiếc ghế dài ven đường ngồi xuống, lặng lẽ nghĩ mình còn có thể làm gì cho Giang Dã.
Rồi tôi chán nản nhận ra—hình như suốt thời gian qua, tôi chỉ toàn gây phiền toái cho anh ấy.
Khác hẳn khi ở bên Giang Vọng. Cho dù Giang Vọng có ghét bỏ thế nào, anh ta cũng không thể tìm thấy một sai sót nào trong cách tôi xử lý công việc. Tôi luôn có thể giải quyết đâu ra đấy.
Nhưng tại sao, khi đến lượt Giang Dã, lại không giống như vậy?
Tôi cúi đầu suy nghĩ, cho đến khi một giọng nói quen thuộc từ xa vọng tới—
“Con mẹ nó, trời mưa mà cũng không biết tìm chỗ trú hay sao?”