19.
Chuyện cũ lại bị khơi lên. Những gì Giang gia từng chèn ép năm xưa, giờ lại phản phệ càng dữ dội. Mà đầu mối châm ngòi, chính là tôi.
Tôi đi tìm Giang Dã, nhưng không thấy. Tôi tưởng anh giận mình. Chưa kịp nghĩ cách thì cha tôi đã quay về. Ông lấy lý do tôi đánh nhau, không chịu nghe lời, cưỡng ép kéo tôi đi, không ai ngăn cản.
Có lẽ vì trụ cột gia đình đã về, mẹ tôi liền thêm mắm dặm muối kể hết bao nhiêu điều xấu về tôi gần đây:
“Cứ thế này, vài năm nữa nó cũng sẽ chạy theo thằng đàn ông ngoài đường thôi!”
Bà ta độc miệng nguyền rủa tôi. Thằng em tôi cũng học theo, lấy xe đồ chơi ném vào đầu tôi:
“Không được trốn! Phải đổi tiền! Mua đồ chơi cho tao!”
Chiếc xe kim loại đập vào thái dương, m.á.u chảy xuống, mờ cả mắt. Tôi chỉ lặng lẽ nhìn gia đình này.
Có lẽ được mẹ nhắc, cha tôi sau khi lôi tôi về, việc đầu tiên là lột sạch quần áo, lục ra con d.a.o tôi giấu theo. Tôi gần như trần trụi đứng đó, cảm xúc trống rỗng đến tê liệt.
Họ nhốt tôi trong nhà. Mẹ tôi bỏ đói tôi mấy ngày, coi như trừng phạt. Chút thịt mà Giang Dã cố gắng nuôi lại cho tôi cũng biến mất.
“Nhà kia còn muốn không? Bà đi liên hệ đi, đòi thêm chút tiền sính lễ, gả quách con ranh này cho rồi.”
Tôi nghe cha hỏi mẹ như thế. Họ giấu hết d.a.o kéo. Ngoài lúc ăn cơm, tay chân tôi đều bị trói chặt, để phòng tôi bỏ trốn.
Tựa như quay lại quãng thời gian đen tối kiếp trước. Nhưng lần này, tôi rất bình tĩnh. Tôi đã tính đường lui, cùng lắm cá c.h.ế.t lưới rách.
Chỉ không ngờ, đúng ngày tôi sắp bị bán cho lão già kia, Giang Vọng lại dẫn cảnh sát ập đến.
20.
Để tránh xảy ra bất trắc, hai người kia vừa chốt giá xong liền lập tức muốn gả tôi đi. Người đàn ông mặc bộ hỷ phục đỏ kiểu cũ, xung quanh toàn người cười nói chúc mừng, chẳng thèm để ý tôi vẫn bị trói c.h.ặ.t t.a.y chân.
Chính lúc ấy, Giang Vọng xông vào cùng cảnh sát.
“Cầm thú!” Anh ta giận đến đỏ mắt, run tay gỡ dây cho tôi, còn cởi áo khoác phủ lên bộ hỷ phục chướng mắt kia.
Nhưng ngoài hai chữ ấy, Giang Vọng không nói thêm gì nữa.
“Có người tố giác các người liên quan đến bắt cóc phi pháp.”
“Chỉ là đính hôn thôi mà, đính hôn thôi.” Cha tôi vội cười làm lành với cảnh sát. “Con gái quê thường lấy chồng sớm, chúng tôi chỉ định cho nó đính hôn trước, chờ đủ tuổi mới cưới, không phạm pháp đâu.”
“ Đúng, đúng thế! Đây là chuyện gia đình, cảnh sát cũng không thể xen vào chuyện nhà người khác được!” Mẹ tôi cũng phụ họa.
Còn lão đàn ông kia thì sững sờ, không dám hé răng.
“ Tôi tố giác.”
Vì khát nước, đói lả quá lâu, giọng tôi khàn khàn nứt nẻ.
“ Tôi tố giác bọn họ tội buôn người.”
Vừa dứt lời, sắc mặt cảnh sát lập tức trở nên nghiêm trọng.