25.
Quan hệ giữa tôi và Giang Dã dường như đã gần gũi hơn nhiều.
Anh cũng không còn thường xuyên chạy ra ngoài nữa, mà bị lão Đỗ túm tai lôi về bắt phải học lại kiến thức cấp ba.
“Làm anh thì phải làm gương tốt cho em gái chứ!”
Những lời định từ chối của Giang Dã, khi bắt gặp ánh mắt tôi đang dõi theo, lại nghẹn xuống cổ họng. Anh đưa tay gãi mũi, cuối cùng ngửa mặt thở dài một hơi:
“Được thôi.”
Bởi vì chuyện năm đó, không trường cấp ba nào chịu nhận Giang Dã, nên anh chỉ có thể học nhờ ở nhà lão Đỗ. Tiểu Chu nói không sai—Giang Dã học lệch cực kỳ rõ rệt.
Dù chỉ tự học một thời gian ngắn, điểm Toán của anh trong kỳ thi chung vẫn suýt đạt điểm tối đa. Nhưng riêng khối Văn thì thảm hại vô cùng.
Làm lão Đỗ tức đến nỗi không nhịn được, vung ngay cây gậy gào lên giận dữ:
“Rõ ràng là cậu cố tình chọc tức tôi!”
Vào những lúc như vậy, Giang Dã lại trở nên vô cùng ngoan ngoãn. Anh thu lại dáng vẻ cà lơ phất phơ thường ngày, cúi đầu im lặng chịu mắng. Một thiếu niên cao hơn mét tám, vai rộng chân dài, vậy mà ngồi co ro trước một ông già nhỏ thó, chẳng dám nhúc nhích. Nhưng vừa chờ lúc lão Đỗ quay đi, anh lại len lén nháy mắt với tôi, ra vẻ: “ Tôi nghe rồi, nhưng tôi chẳng định sửa đâu.”
“Ngay cả cái bộ dạng c.h.ế.t lỳ không sợ nước sôi này cũng giống y hệt Giang Dã năm đó!”
Tôi chợt nhớ đến ngày lão Đỗ đập bàn quát với tôi như thế, môi không kìm được mà cong lên.
Giờ phút này, Giang Dã đang đứng trước mặt tôi—sống động, chân thật, khác xa những dòng chữ lạnh lẽo trên vài tờ giấy trắng ở kiếp trước.
Vì thế, tôi luôn nghĩ: Mình phải làm nhiều hơn nữa.
26.
Tôi tìm đến gia đình cô gái đang nằm hôn mê kia. Toàn bộ chi phí chữa trị đều do nhà họ Giang chi trả, Giang Dã cũng thường đến thăm.
Nhưng trong mắt họ, chính Giang Dã là người đã hại con gái mình, nên mỗi lần anh xuất hiện đều bị chửi rủa, đuổi thẳng ra ngoài.
Dẫu vậy, Giang Dã vẫn đều đặn quay lại. Anh chỉ lặng lẽ đặt đồ xuống rồi đi ngay, cho dù những thứ ấy luôn bị ném ra ngoài cửa.
Bởi thế, khi họ biết tôi đến vì Giang Dã, nụ cười ban đầu trên gương mặt gia đình ấy lập tức biến mất.
“ Tôi không có ý định khuyên các người tha thứ cho cậu ấy.”
Bị đẩy ra ngoài cửa, tôi vội đưa tay chặn cánh cửa sắp khép lại. Cánh cửa kẹp xuống, bàn tay tôi phát ra một tiếng “cạch” khẽ khàng, lập tức sưng đỏ bầm máu. Nhưng tôi chẳng hề cảm thấy đau, gần như khẩn cầu:
“Xin hãy cho tôi vài phút thôi, được không?”
Họ nhìn bàn tay tôi, cuối cùng vẫn lặng im.
Thế là tôi bắt đầu kể một câu chuyện.
Một câu chuyện về Giang Dã—từ góc nhìn của tôi, của lão Đỗ, của đám nhóc lông bông từng theo sau anh. Tôi còn lấy ra một chiếc máy ghi âm. Là mấy cậu nhóc góp tiền lại, mua chiếc đắt nhất mà chúng có thể mua được, bảo rằng chỉ thứ tốt nhất mới xứng với “Dã ca” của bọn họ. Nhưng thật ra chỉ vì lời muốn nói quá nhiều.
Trong đó, chật kín tiếng nói của từng người.
“Em không có cha mẹ, là bà ngoại nhặt rác nuôi lớn. Trước khi gặp Dã ca, em không biết một ngày con người ta phải ăn ba bữa.” — Đó là thằng Béo. Chẳng ai ngờ, trước khi gặp Giang Dã, nó gầy đến chỉ còn da bọc xương.
“Cha mẹ tôi ly hôn, chẳng ai buồn quản, thế là tôi đi ăn trộm. Ăn trộm nhiều nhất là đồ của Dã ca. Anh ấy không báo công an, chỉ đánh tôi một trận rồi bắt tôi chép Giá trị quan xã hội chủ nghĩa cốt lõi. Ăn trộm một lần, bị đánh một lần, chép một trăm lần!” — Đó là Tiểu Chu. Vừa nói, cậu ta vừa đau khổ lẩm nhẩm đọc lại, bị bọn khác ghét bỏ kéo ra.
“Còn tôi! Nhà đông em nhỏ, chẳng có tiền cho tôi đi học. Chính Dã ca đã trả học phí cho tôi!”
“Tiền viện phí của bà nội tôi cũng là Dã ca trả!”
… Hết câu này đến câu khác, toàn là lòng biết ơn dành cho Giang Dã.
Gia đình ấy im lặng nghe hết, chẳng nói một lời. Cuối cùng, người mẹ không kìm nổi, úp mặt òa khóc. Người cha ôm lấy vợ, mắt đỏ hoe, nghẹn ngào bảo tôi:
“Thật ra … chúng tôi đều biết cả.”
“Một kẻ thực sự phạm tội sẽ không mang trong lòng sự áy náy. Nhất là trong khi pháp luật không thể kết tội cậu ta.”
“Ấy vậy mà Giang Dã vẫn kiên trì đến suốt bốn năm. Ngay cả lần nghiêm trọng nhất, tôi đánh cậu ấy thừa sống thiếu chết, cậu ấy cũng cắn răng không nói một câu. Lần sau vẫn tiếp tục tới.”
“Chúng tôi đều biết … nhưng chúng tôi cũng chẳng còn cách nào khác. Thật sự… không còn cách nào khác nữa…”
Họ chỉ là một gia đình bình thường, hoàn toàn không có khả năng chi trả viện phí khổng lồ cho con gái. Đành dùng cách tồi tệ nhất để trói buộc nhà họ Giang.
Tôi nghẹn lời. Tôi hiểu rất rõ sự tuyệt vọng mà nghèo khó mang lại, nhất là khi nó gắn với sinh tử. Thế nên, tôi há miệng, nhưng không thể thốt ra bất cứ lời trách cứ nào.
“Chúng tôi sẽ làm chứng, nói rõ sự thật.” Người mẹ lau khô nước mắt, “ Nhưng lời chứng của chúng tôi chẳng có tác dụng mấy…”
Bởi nếu họ đứng ra bênh Giang Dã, người khác sẽ càng tin rằng họ đã bị nhà họ Giang mua chuộc.
“ Tôi biết.” Tôi cố gắng bình ổn tâm tình, gượng cười: “Chỉ khi Nhược Nhược tỉnh lại, mới có thể chứng minh sự trong sạch của cậu ấy.”
“Chúng tôi cũng chẳng biết đời này con bé có còn tỉnh lại không …” Vừa dứt câu, người mẹ lại bật khóc nức nở.
“Cô ấy nhất định sẽ tỉnh lại.” Tôi nhìn chằm chằm vào cô gái trên giường bệnh, giọng chắc nịch. “Cô ấy nhất định sẽ tỉnh lại.”
Họ nghẹn lời.
Tiễn tôi ra ngoài, người cha không kìm được hỏi:
“Cô thật sự tin tưởng cậu ấy sao? Ngay cả cha mẹ ruột năm xưa còn không tin cậu ấy vô tội.”
“Nói là tin tưởng… cũng chưa hẳn đúng.”
Tôi ngẫm nghĩ, rồi quay đầu nhìn ánh nắng ngoài cửa sổ, nhớ đến lần đầu tiên gặp Giang Dã— anh luôn vô thức bước đi trong bóng râm.
Khóe môi tôi cong lên:
“ Tôi chỉ muốn Giang Dã có thể đường đường chính chính mà đi dưới ánh mặt trời.”
Người cha lặng im. Cuối cùng, ánh mắt ông vượt qua tôi, rơi vào phía sau. — Giang Dã đang đứng đó.