Trong Bóng Tối, Có Người Vì Em Mà Đến

Chương 14

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

27.

Tôi không biết Giang Dã đã đứng ở đó bao lâu, nghe được bao nhiêu.

Anh chỉ giả vờ như không có chuyện gì, đi đến, ấn đầu tôi xuống, rồi nghiêng người nói với cha mẹ Nhược Nhược:

“Xin lỗi, con nhóc này đã làm phiền mọi người.”

“Không… không sao.”

Sau đó, Giang Dã đặt đồ mang đến xuống, chẳng nói một lời, kéo tôi đi khám bác sĩ. —— Chỉ trong thoáng chốc, anh đã phát hiện ra bàn tay tôi bị kẹp cửa.

“Lẽ ra tôi phải coi như không thấy, để cái tay này phế luôn, xem cậu còn thi được đại học không!”

Giang Dã lạnh giọng, mỉa mai không ngừng. Tôi cúi đầu, thập đến mức chẳng dám mở miệng. Đến cả bác sĩ thấy không đành lòng, định lên tiếng giúp tôi, cũng bị anh trút giận luôn.

Rời bệnh viện, suốt dọc đường Giang Dã chẳng nói gì. Cuối cùng, tôi không nhịn nổi:

“Tiểu Chu bọn họ nói hôm nay cao đi đâu đó…”

“Câu tưởng mấy thằng nhóc đó giấu được tôi chắc?” Giang Dã nghiêng đầu nhìn tôi, nhếch môi cười: “Mông nó vừa chổng lên, tôi đã biết sắp phọt ra cái gì rồi!”

Tôi im lặng.

“Không còn gì muốn nói với tôi sao?”

“Có.” Tôi nghĩ nghĩ, vẫn nói ra: “Bọn họ cũng tin chuyện đó không phải cậu làm.”

Tôi không ngờ, Giang Dã lại chẳng hề vui mừng. Anh chỉ bình thản gật đầu:

“ Tôi biết.”

“Cậu biết?”

“Chỉ khi hận tôi, bọn họ mới có lý do để tiếp tục sống tiếp. Nếu tha thứ cho tôi, thì lấy gì làm động lực?”

Giang Dã cười nhạt: “Dù sao tôi cũng chẳng mất mát gì.”

Sao có thể nói là không mất gì được chứ?

Vì chuyện đó mà không được đi học, phải chịu bao ánh mắt khinh bỉ, lời chửi rủa… Sao lại là “ không mất gì”?

Tôi sốt ruột, bật thốt lên:

“Người ta gọi tôi là Thánh Mẫu, thế thì cậu chính là Thánh Cha rồi!”

“Cậu nói đúng.” Giang Dã còn gật đầu xác nhận, “Nếu tôi không làm Thánh Cha, thì sao tôi lại rước hết một đám tiểu tổ tông đáng ghét các người về?”

Tôi cứng họng, tức đến nỗi chỉ có thể cắn môi, đỏ mắt trừng anh.

“Khóc gì chứ?”

Khi cảm giác nóng hổi lăn xuống mặt, tôi mới phát hiện mình đã khóc từ bao giờ.

Giang Dã thở dài, móc trong túi ra một gói khăn giấy nhỏ—loại có in hoa, còn tỏa mùi hương.

“Khóc đến sắp thành mèo hoa rồi.”

“Không phải cậu nói mang khăn giấy là kiểu ẻo lả sao?” Tôi giật lấy, không nhịn được trêu ngược lại.

“ Đúng thế.” Giang Dã cười khoái chí, “ Tôi chẳng phải đang vừa làm cha vừa làm mẹ cho các người đây à?”

Luận mặt dày, tôi không bằng Giang Dã. Thấy tôi tức thật, anh lại dịu giọng dỗ dành. Anh vốn là người biết lúc nào cần lùi, lúc nào cần tiến.

Sau đó, anh bỗng hỏi:

“Cậu thật sự tin con bé sẽ tỉnh lại sao?”

“Nhất định sẽ!” Giọng tôi chắc chắn.

Giang Dã sững ra, rất lâu sau mới bật cười mắng:

“Con nhóc c.h.ế.t tiệt.”

“Được, nếu nó thật sự tỉnh, thì con nhỏ gỗ mục cậu chính là cỏ may mắn của tôi.”

“ Nhưng mà…” Anh khẽ thở dài, nở một nụ cười: “Cảm ơn các người.”

28.

Hôm đó về, tôi đem chuyện kể lại cho lão Đỗ, thêm mắm thêm muối.

Lão nổi giận, lập tức rút thắt lưng quật Giang Dã một trận.

Nhưng còn chưa đánh xong, nước mắt đã chảy ròng ròng.

Thế là Giang Dã chẳng buồn trốn tránh, cứ để mặc bị đánh, vừa chịu vừa dịu giọng dỗ dành lão.

Rõ ràng, người chịu ấm ức, đáng được an ủi phải là anh ấy mới đúng.

Lão Đỗ cũng nhận ra, ném thắt lưng sang một bên, quay đi không nói gì, rồi cùng sư mẫu vào bếp làm một bữa cơm đầy phong phú.

Còn tôi, vừa “mách lẻo” xong, liền nghịch ngợm làm mặt quỷ khi Giang Dã trừng mắt nhìn sang.

Anh giả vờ nghiêm mặt, làm động tác g.i.ế.c người, nhưng rồi không nhịn được mà cười.

Chính lúc thấy nụ cười ấy, tôi mới giật mình nhận ra bản thân đã thay đổi nhiều đến thế nào— trên người tôi, cũng bắt đầu có hai từ “sống động” và “tươi mới”.

Còn kiếp trước, người ta dành cho tôi toàn những lời như “tê liệt”, “kẻ điên bình lặng”.

Nhưng dường như, bây giờ như vậy … cũng rất tốt.

Tôi tự nhủ, rồi không kiềm được, lén nở một nụ cười.

Trong Bóng Tối, Có Người Vì Em Mà Đến

Chương 14