13.
So với tôi, Giang Vọng nộp bài sớm hơn vài phút. Lúc tôi bước ra khỏi cổng trường, vừa hay thấy cậu ta đang đứng cùng Giang Dã.
Giang Dã đội mũ bóng chày, đeo khẩu trang, bàn tay tùy tiện đặt trên vai Giang Vọng, cả người toát ra vẻ ngông nghênh bất cần, hoàn toàn trái ngược với Giang Vọng.
(Vì trùng sinh và bằng tuổi nên tui đổi xưng hô của Giang Vọng thành cậu ta nhé)
Tôi đi thẳng về phía Giang Dã.
Người đầu tiên thấy tôi là Giang Vọng. Cậu ta hơi sững lại, theo bản năng muốn quay mặt đi, nhưng khóe môi vẫn không kìm được mà khẽ nhếch lên.
Ánh mắt Giang Vọng từ đầu đến cuối chỉ dừng trên người tôi—cho đến khi nhận ra tôi không nhìn cậu ta, mà đứng bên cạnh Giang Dã.
“Giang Dã.” Tôi nhìn thẳng cậu ấy, ánh mắt chưa từng dời đi, “ Tôi đến gặp cậu.”
Đây là lần thứ ba chúng tôi gặp nhau. Giang Dã từng nói, đến lần thứ ba, cậu sẽ cho tôi câu trả lời mà tôi muốn.
“ Tôi đã che kín thế này rồi mà cậu vẫn nhận ra được?” Giang Dã bất ngờ, rồi bật cười, nửa đùa nửa mắng: “ Đúng là con nhóc bướng bỉnh. Đi ăn không? Anh đây bao!”
Tôi gật đầu. Tôi không quay sang nhìn Giang Vọng, nên không thấy được, ngay khoảnh khắc tôi gọi “Giang Dã”, sắc m.á.u trên mặt cậu ta lập tức rút sạch, chỉ còn lại trắng bệch.
“Tiểu Vọng, đi không?” Giang Dã lại hỏi Giang Vọng, “Một quán mì bình thường thôi, chắc không hợp khẩu vị em.”
Giang Vọng xuất thân hào môn, từ nhỏ ăn uống cầu kỳ, cực kén chọn— hoàn toàn khác với Giang Dã. Tôi vốn nghĩ cậu ta sẽ từ chối.
Nhưng ngoài dự đoán, Giang Vọng lại gật đầu: “Đi.”
Giọng khàn nặng.
14.
Ông chủ quán mì quen Giang Dã, còn đặc biệt cho thêm mấy đĩa nhỏ. Tôi và Giang Dã ăn rất ngon miệng, chỉ có Giang Vọng ăn vài miếng liền đặt đũa xuống, chau mày không nhịn được.
“Anh biết ngay mà, cậu ăn không quen.” Giang Dã cười nhạo, đưa cho cậu ta chai nước khoáng, “Để chú Vương đến đón cậu về đi.”
“Không cần.” Giang Vọng từ chối, ánh mắt lại rơi lên người tôi, sâu thẳm khó đoán: “Em… quen anh tôi thế nào?”
“Cậu ấy cứu tôi.” Tôi ngập ngừng rồi vẫn nói ra, “Hai lần. Thế nên tôi rất biết ơn cậu ấy.”
“Con bé này chính là người anh từng kể với cậu.” Giang Dã mở bia, rồi nhíu mày hỏi tôi: “Uống không?”
Tôi lắc đầu.
Anh cười: “Thấy không, một cô nhóc không hút thuốc không uống rượu, vậy mà dám cầm d.a.o đi liều mạng với kẻ bắt nạt mình.”
Câu này hiển nhiên khiến Giang Vọng chấn động. Môi cậu ta run run, cuối cùng chỉ khẽ thốt ra: “Anh không biết …”
“Cậu tưởng mình đầu óc lanh lợi hơn anh một chút là cái gì cũng biết chắc?” Giang Dã hiển nhiên hiểu sai ý, còn Giang Vọng cũng chẳng giải thích thêm.
Chẳng bao lâu, chú Vương đến đón Giang Vọng.
“Cậu biết rõ nhị thiếu gia sức khỏe không tốt, còn đưa cậu ấy tới nơi thế này!”
Đối diện Giang Dã, thái độ ông ta không còn kính cẩn, ngược lại còn ẩn giấu oán trách.
Trong trí nhớ tôi, vì thân thể Giang Vọng yếu, cả Giang gia đều cẩn thận chăm sóc. Nhưng thái độ này của chú Vương với Giang Dã lại khiến tôi không kìm được bực tức.
Tôi liền chắn trước mặt Giang Dã, giọng cứng rắn: “Là Giang Vọng muốn đi theo, Giang Dã đã khuyên rồi.”
Hàng mi Giang Vọng khẽ run, ngẩng lên nhìn tôi, như không dám tin.
Còn Giang Dã thì bật cười, đẩy nhẹ vai tôi: “Còn chắn trước mặt tôi? Cậu tưởng nhóc con như cậu có thể chặn nổi ai chắc?”
Anh lúc nào cũng là kiểu ngông nghênh không thèm giải thích.
Tức giận trong lòng tôi càng bùng lên, kể cả với chính anh. Tôi trừng mắt nhìn.
Có lẽ thấy tôi thật sự nổi giận, Giang Dã gãi mũi, liền vội vàng dỗ: “ Tôi đùa thôi. Chị đại của anh lợi hại lắm, một mình hạ mười tên đô con cũng dư sức!”
Tôi không đáp, tiếp tục trừng.
“Là tôi tự đi theo, không liên quan đến anh ấy.” Giang Vọng bỗng mở miệng, giọng khàn nặng, “Anh ấy không có lỗi.”
Chú Vương thoáng xấu hổ, cuối cùng chỉ liếc Giang Dã rồi dẫn Giang Vọng đi.
“Trừng nữa thì mắt cậu rơi ra bây giờ.” Lạnh buốt áp lên mặt—Giang Dã áp lon coca vào má tôi: “Giận đỏ hết cả mặt, còn không biết mình đang giận cái gì.”
Nhưng trong mắt anh đầy nụ cười lấp lánh.
“Vì sao cậu không chịu giải thích?” Tôi chợt nhớ lại những hồ sơ mà trước kia tôi tìm được về anh: học dốt, bạo lực, gây sự… tất cả đều là cái mác người ta gắn cho.
Nhưng tôi không tin.
Giang Dã ngẫm nghĩ rồi nghiêm túc đáp: “Vì tôi không mọc miệng chăng?”
“Giang Dã!”
“Có đây!” Anh đáp, còn thò tay xoa mạnh lên đầu tôi: “ Tôi chưa điếc đâu, nghe thấy rồi.”
“Cậu rõ ràng—”
“ Tôi với nó giống hệt nhau.” Giang Dã cắt ngang.
Anh cúi xuống, đôi mắt sáng rực nhìn chằm chằm tôi, hiếm khi nghiêm túc:
“Nó đẹp hơn, tính cách tốt hơn, thành tích cũng giỏi hơn. Nếu cậu muốn một mục tiêu để theo đuổi, hoặc đơn giản chỉ thích gương mặt này, nó mới là lựa chọn hoàn hảo.”
“Nếu cậu chỉ vì tôi từng giúp cậu nên mới như thế—thì không cần đâu.” Anh cười nhạt, giọng dửng dưng:
“ Tôi đầy khuyết điểm, cái tốt duy nhất chắc là thỉnh thoảng nổi hứng làm việc thiện. Thấy chó mèo bị bỏ rơi thì cho miếng xúc xích, gặp ăn mày thì ném vài đồng xu. Gặp một cô nhóc đáng thương thì… ra tay giúp một chút.”
Tức giận trong lòng tôi dần tan. Tôi lặng lẽ nhìn anh, cảm nhận rõ rệt sự xa cách anh cố tình dựng lên.
Anh làm như chẳng màng gì cả. Nhưng tôi lại thấy rõ, bàn tay buông thõng bên cạnh đang run lên khe khẽ.
Nói một đằng, lòng một nẻo.
Tôi liền kể cho anh: “Lúc tôi sinh ra, mẹ tôi muốn bóp c.h.ế.t tôi. Bà ta muốn con trai, nhưng lại sinh hai đứa con gái. May có người trong làng cản lại.”
“Sau đó bà ta định bán tôi, nhưng tôi nhớ đường, tự tìm về.”
“Họ không muốn tôi đi học, cho rằng con gái sau này cũng chỉ là của nhà khác, chi bằng dùng tiền cho con trai ăn diện. Nên tôi luôn phải tự kiếm tiền đóng học, không để họ có cớ bắt thôi học.”
Giang Dã lặng đi.
“Cho nên, Giang Dã, cậu mãi không biết, cái ngày cậu chặn tay mẹ tôi, trong mắt tôi, cậu giống như anh hùng thế nào.”
Tầm mắt tôi dần mờ đi, ngay cả bóng dáng anh cũng chẳng rõ nữa.
“Giang Vọng rất tốt. Nhưng cho dù cậu ấy là người tốt nhất thế gian này, thì cậu ấy cũng không phải ánh sáng mà tôi muốn đuổi theo.”
“Cho nên, cho dù cậu không cần—”
Lời chưa kịp thốt ra đã nghẹn lại.
Nếu Giang Dã cũng không cần tôi thì sao? Nếu anh cũng giống Giang Vọng, vốn chẳng cần sự báo đáp vô nghĩa này?
Tôi bỗng bàng hoàng, lúng túng không biết làm gì.
Cho đến khi Giang Dã bật cười thành tiếng.
Anh cười rất tươi, còn lấy tay che mặt, vai rung lên.
“Lần đầu tiên có người gọi tôi là ánh sáng. Bình thường toàn nghe mắng nào là rác rưởi, bùn nhơ thôi.”
Cười đủ rồi, anh bỏ tay xuống, nhìn tôi, giọng bất đắc dĩ lại bao dung:
“Ôn Kiều, cậu đúng là một con nhóc bướng bỉnh kỳ lạ.”
“ Nhưng … khá giống anh đấy.” Anh bổ sung, cười sáng lạn.