15.
Giang Dã cho phép tôi theo anh. Tôi nghĩ mình có thể báo đáp anh nhiều hơn.
Nhưng thực tế, phần lớn lại là anh chăm sóc tôi.
Mỗi lần mua bữa sáng, anh đều mua dư một phần, nói là có thằng em rút lui, nhưng anh đã quen mua.
“Cậu không ăn thì bảo Tiểu Chu vứt đi.”
Thế là tôi ngày nào cũng có bữa sáng.
Anh bảo tôi mỗi lần gặp thì kể chuyện vui trong trường.
“Bình thường chả có việc gì, rảnh rỗi thì phải kiếm trò vui.” Anh cười hừ, “ Tôi nhớ Nhất Trung nhiều kẻ quái lắm, cậu nhớ kể. Không biết thì đi hỏi!”
Tôi vốn ít giao tiếp, chẳng biết gì. Nhưng đây là điều anh muốn nghe, thế là tôi bắt đầu chủ động tiếp xúc với bạn bè, ghi lại mấy chuyện lạ, rồi gặp anh thì nghiêm túc kể lại từng chữ.
Lần nào cũng làm anh cười đến rơi nước mắt.
“ Tôi thật sự tò mò, sao cậu cứ mặt lạnh như thế mà kể ra toàn chuyện buồn cười vậy trời.”
Anh cười lau nước mắt, còn khuyến khích tôi: “Cố lên, Nhất Trung còn khối quái vật chờ em khai thác!”
Tôi tiếp tục hòa nhập với nhiều bạn hơn, nghe chuyện phiếm, kể lại.
Rồi một ngày, cô bạn cùng bàn vốn xa cách bất ngờ cảm khái:
“Tớ cứ tưởng cậu kiểu học bá cao lạnh, chẳng thèm để ý tụi tớ cơ. Ai ngờ cậu cũng thích tám chuyện, hóa ra tớ và học bá cũng có điểm chung!”
Khi đó, tôi mới nhận ra, mình đã thật sự hòa nhập với lớp học.
Lần gặp sau, tôi nghiêm túc nói với Giang Dã: “ Tôi muốn làm điều gì đó thật sự cho cậu.”
Anh cười, rồi hỏi ngược lại: “Cậu nghĩ báo đáp chỉ là cho đi một chiều sao?”
Tôi sững người.
Nhiều năm nhận nhầm Giang Vọng, tôi vẫn chỉ biết một mực làm theo, bảo vệ, hy sinh, mặc cho bị chán ghét. Đó là cách tôi báo đáp suốt năm năm.
“Không đúng sao?”
Giang Dã không bất ngờ, chỉ kiên nhẫn: “Cậu kể chuyện cho tôi, làm tôi vui, điều đó chẳng phải là báo đáp rồi sao?”
Tôi khựng lại, gật nhẹ.
“Vậy cậu còn phân vân gì? Ôn Kiều, sao cậu không thử một cách khiến chính mình vui vẻ hơn?”
—Giang Dã cho tôi biết, báo đáp cũng có thể đi một con đường khác, không phải đầy gai góc, mà là con đường có thể gặp được sự ấm áp.
“Nhóc con mà lo nghĩ ghê!” Anh cười chửi, “Thôi, nếu muốn làm gì thì cho tôi mượn vở ghi vài ngày.”
Đám anh em của anh đa số nghỉ học vì gia cảnh. Anh tự nhận dẫn một bầy “đầu gấu”, nhưng từ lúc theo anh, họ chẳng làm chuyện xấu nữa.
“Bây giờ làm lưu manh cũng phải có văn hóa. Không thì người ta chửi còn tưởng khen.” Anh nói rất nghiêm túc.
“Vở của thủ khoa đại học tương lai, bọn tôi lãi to rồi!”
Anh tin chắc tôi sẽ là thủ khoa. Vì trước kia anh vẫn nghĩ em trai mình mới là thủ khoa tương lai, còn tôi có thể vượt qua Giang Vọng, vậy càng lợi hại hơn.
Thế nhưng, khi vở được trả lại, nội dung còn chi tiết hơn. Đặc biệt là toán, chỗ trọng điểm bị bỏ sót đều được bổ sung, còn liên kết với kiến thức cũ.
Giang Dã nói chắc là có đứa em nào giỏi giang thôi. Nhưng Tiểu Chu lén nói: “Toàn do anh Dã soạn đấy. Anh ấy học lệch, nhưng toán cực đỉnh!”
“Vậy sao cậu ấy không đi học?” Tôi lần thứ hai hỏi, vẫn chỉ được đáp:
“Cái này … chị phải tự hỏi anh Dã. Anh không cho bọn em nói.”
Thế là tôi hỏi thẳng.
“ Tôi còn tưởng cậu phải nhịn lâu mới hỏi.” Anh ngậm điếu thuốc, đến gần tôi thì lại dập, lùi vài bước.
“ Tôi sẽ nói không?” Tôi nhìn mái tóc đỏ rực của anh. Hôm đó tôi không nhìn nhầm— anh nhuộm đỏ, còn lần đầu gặp lại đội tóc giả đen để đi thay Giang Vọng.
“Không.” Anh thẳng thắn, “Tiểu Mộc, biết nhiều về tôi không phải chuyện hay đâu.”
Anh gọi tôi là “Tiểu Mộc - khúc gỗ”, vì tôi đơ đơ.
Tôi không hỏi nữa, chỉ chép lại vở, rồi chia cho bạn bè.
Đến kỳ thi tháng, mấy bạn cảm ơn rối rít: “Vở cậu cứu mạng! Nhất là mấy môn tự nhiên, toàn điểm dễ bỏ mà ra đề hết!”
Tin lan ra, nhiều người kéo tới mượn.
Tôi chỉ nói: “Không phải tôi soạn, là Giang Dã.”
“Giang Dã?” Một bạn thạo tin mặt biến sắc, “Anh trai song sinh của Giang Vọng ở Nhất Trung?”
Tôi ngẩn ra, rồi gật đầu: “ Đúng.”
“ Tôi không cần nữa.” Cậu ta lập tức vứt vở, mặt đầy ghét bỏ:
“Thứ cặn bã từng cưỡng h.i.ế.p bạn gái hồi cấp hai, hại người ta chết, thì soạn được cái gì? Tôi khuyên cậu tránh xa hắn đi, loại người này sớm muộn cũng phạm tội tiếp, chỉ dựa tiền nhà mà làm càn!”
Một tiếng “cặn bã”, một tiếng “rác rưởi”, ánh mắt khinh bỉ cao ngạo.
Nói xong còn giẫm mạnh mấy cái, như thể vở bẩn thỉu lắm.
Cả lớp c.h.ế.t lặng.
Tôi c.h.ế.t sững nhìn vở ghi bị dẫm nát, đầu óc trống rỗng.
Đến lúc tỉnh lại, tôi đã lao vào ẩu đả với cậu ta.
16.
Dĩ nhiên mẹ tôi không đến trường. Thầy Đỗ lại đi công tác.
Cuối cùng, Giang Dã tìm người xử lý giúp tôi.
“ Tôi hiểu rồi, con nhóc này nhất quyết theo tôi là để kiếm cho mình một ông bố dọn hậu quả chứ gì!” Giang Dã cười lạnh.
Tôi cúi đầu im lặng.
Rõ ràng tôi lớn hơn Giang Dã tám tuổi, nhưng lại bị cậu nhóc mười bảy tuổi này mắng đến mức không dám hé miệng.
Điều bất ngờ là Giang Vọng cũng đến.
Cậu ta lặng lẽ đứng bên, mắt trầm tối nhìn anh trai xử lý vết thương cho tôi.
Đợi Giang Dã ra ngoài có việc, cậu ta bất chợt nói:
“Ôn Kiều không biết đánh nhau.”
Tôi cúi đầu tiếp tục băng bó, động tác không dừng.
Cậu ta lại thì thầm lần nữa:
“Ôn Kiều mười sáu tuổi không biết đánh nhau, vì em nhút nhát, sợ gây chuyện—”
“ Nhưng Ôn Kiều hai mươi lăm tuổi thì biết.”
“Em ấy đánh rất dữ.”
Nói đến đây, giọng Giang Vọng run rẩy.
Cậu ta nhìn tôi chằm chằm, mắt đỏ hoe, nghẹn ngào:
“Cho nên, Ôn Kiều… em cũng quay lại rồi, phải không?”