Sau đêm đó, Đông Chi được nâng lên làm thiếp thất.
Khi biết tin này, Thẩm Đường đang uống thuốc an thai, nàng ta liền ném mạnh cái bát xuống đất, tức đến mức mặt mũi đều méo mó.
“Cái tiện tỳ này, tốt lắm, vậy mà dám trèo lên giường Thế tử!”
Lúc này, Xuân Thiền tiến vào bẩm báo: “Thiếu phu nhân, Đông di nương đến dâng trà cho người ạ.”
Thẩm Đường mắt long lên hung dữ, “Nàng ta còn dám đến, cứ để nàng ta chờ đấy!”
“Vâng.”
“Hạ Liên, sửa soạn cho ta.”
“Vâng, thiếu phu nhân.”
Hạ Liên dìu nàng ta xuống giường, ngồi trước bàn trang điểm vấn một búi tóc vô cùng đoan trang thanh nhã, lại thay bộ y phục làm từ gấm Thục thượng hạng, lúc này mới chậm rãi đi ra gian ngoài.
Đông Chi vẫn đứng trong sảnh, thấy Thẩm Đường bước ra mới quỳ xuống hành lễ, “Tiện thiếp bái kiến thiếu phu nhân.”
Thẩm Đường ngồi xuống, cười lạnh nhìn nàng ta, “Đông Chi à, ngươi theo ta lâu như vậy, ta lại không hề biết ngươi còn có thủ đoạn hồ ly tinh lợi hại đến thế, dám đưa tay vươn tới Thế tử!”
“Thiếu phu nhân quá khen.” Đông Chi mặc một bộ tân y bằng lụa, mày rạng rỡ thần thái phiêu dật, không hề có chút rụt rè e ngại như trước, “Nếu không phải Thế tử nhìn trúng, nô tỳ dù có tài năng đến mấy cũng không gánh nổi ân sủng này.”
Lời này vừa thốt ra, Thẩm Đường càng tức đến nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt nhìn Đông Chi sắc như d.a.o găm, “Quả nhiên là tiện nha đầu từ nhỏ đi theo Tô Nhan, cái miệng này cũng đáng ghét giống như nàng ta.”
Đông Chi không nói gì, âm thầm chịu đựng lời lăng mạ của nàng ta.
Thẩm Đường liếc nàng ta một cái, ngữ khí lười nhác nói: “Đã đến dâng trà, vậy thì dâng lên đi.”
“Vâng, thiếu phu nhân.”
Đông Chi lúc này mới đứng dậy, từ trong khay do nha hoàn bên cạnh bưng lấy chén trà, đi đến trước mặt Thẩm Đường, lại quỳ xuống, “Thiếu phu nhân, mời uống trà.”
Thẩm Đường nhận lấy chén trà uống một ngụm, rồi bất chợt phun mạnh ra thẳng vào mặt Đông Chi, “Nóng thế này, ngươi muốn làm ta c.h.ế.t nóng sao?”
Tất cả các nha hoàn trong sảnh đều nhìn ra Thẩm Đường rõ ràng là cố ý làm khó Đông Chi, từng người một đều im lặng không nói tiếng nào.
Đông Chi cố nhịn sự sỉ nhục của Thẩm Đường, lại rót trà mới, đợi một lát cho nguội bớt mới đưa đến trước mặt nàng ta, “Thiếu phu nhân mời uống trà.”
Lần này, Thẩm Đường lại cố ý không cầm chắc, chén trà ‘choang’ một tiếng rơi xuống đất, vẩy nước đầy người Đông Chi.
“Ôi chao, Đông di nương, sao ngươi lại bất cẩn thế, đã làm di nương rồi mà còn vụng về như vậy, làm sao hầu hạ Thế tử cho tốt được!” Thẩm Đường đắc ý nhìn nàng ta, khóe miệng cong lên một nụ cười chế giễu.
Đông Chi âm thầm cắn răng, nặn ra một nụ cười, “Thiếu phu nhân dạy dỗ phải đó.”
Sau đó, lần thứ ba dâng trà cho Thẩm Đường, lần này Thẩm Đường cuối cùng cũng uống trà của nàng ta, và từ trên đầu tháo xuống một chiếc trâm bạc mộc mạc không đáng giá ném xuống trước mặt Đông Chi, “Chiếc trâm này thưởng cho ngươi đấy, sau này phải hầu hạ Thế tử cho tốt vào.”
Mấy chữ cuối cùng, Thẩm Đường nhấn mạnh cực nặng.
Đông Chi nhặt chiếc trâm lên, tạ ơn Thẩm Đường rồi ra khỏi Hải Đường viện.
Đi trên đường lát sỏi, Đông Chi nhìn chiếc trâm trong tay, đáy mắt thoáng hiện vẻ âm hiểm, nàng ta trong lòng âm thầm thề rằng, nhất định phải trèo cao, sẽ có một ngày nàng ta khiến Thẩm Đường cũng nếm trải cái vị bị vạn phần khi dễ, cầu cứu không cửa!
Gần đến Trung thu, đơn đặt hàng của Cẩm Tú Các dần tăng vọt, Tô Nhan mỗi ngày đều bận rộn ở cửa hàng đến rất muộn, đôi khi đơn hàng không kịp giao nàng còn ở lại cửa hàng cùng các tú nương thức trắng đêm gấp rút chế tác.
Nhưng dù đêm có thức muộn đến mấy, ngày hôm sau nàng vẫn sẽ về nhà một chuyến.
Lâm Tri Hằng giờ đã rất hiểu chuyện, biết Tô Nhan mỗi ngày rất bận, liền nói với nàng rằng đệ ấy sẽ chăm sóc muội muội thật tốt, để Tô Nhan không phải lo lắng chuyện nhà.
Hôm nay vừa đến Cẩm Tú Các, Tô Nhan phát hiện trước cửa tiệm vây kín rất nhiều người.
“Mau nhìn xem, Cẩm Tú Các này khi khai trương còn thề thốt chắc chắn rằng mỗi món đồ thêu đều sẽ sử dụng sợi tơ và chất liệu vải thượng hạng, mới đó mà đã bị phanh phui chuyện lấy thứ kém chất lượng thay thế thứ tốt, khác gì những thương nhân vô lương tâm kia đâu.”
“Phải đó, nếu không phải hôm nay có người đến gây sự, còn không biết bao nhiêu người bị lừa gạt, phì!”
Nghe những lời bàn tán của đám đông vây xem, Tô Nhan lòng thắt lại, vội vàng chen vào giữa đám đông.
“Chuyện gì vậy?”
Trương quản sự thấy Tô Nhan, vội vàng tiến lên kể lại sự việc xảy ra hôm nay, “Tiểu thư, sáng nay có một nhóm người đến gây sự, nói rằng hàng hóa của chúng ta giao cho chủ nhà bọn họ và vải đã đặt trước không khớp, muốn chúng ta cho một lời giải thích.”
Tô Nhan nhìn lại, trong tiệm đứng mấy tên nam tử cao to vạm vỡ ăn mặc như tiểu tư, từng tên một mắt lộ hung quang, trông rất khó chọc.
“Vậy hàng hóa đâu?” Tô Nhan nắm bắt điểm mấu chốt hỏi Trương quản sự.
Trương quản sự chỉ vào mấy bộ y phục bị ném dưới đất, “Đều ở đây cả rồi, những bộ y phục này kiểu dáng giống hệt với hàng chúng ta đã giao đi, nhưng chất liệu vải lại không phải loại chúng ta sử dụng, bọn họ vừa vào đã khăng khăng nói là chúng ta lấy thứ kém chất lượng thay thế thứ tốt.”
Tô Nhan chau mày, những bộ y phục này ngoài kiểu dáng tương tự với hàng đã đặt, thì những thứ khác như công đoạn chế tác hay chất liệu vải đều không liên quan nửa phần đến Cẩm Tú Các.
Rõ ràng, đây là nhắm vào Cẩm Tú Các.
Nàng bảo Trương quản sự đi tìm trong sổ sách người mua những bộ y phục này, còn mình thì đi đến trước mặt mấy tên nam tử kia, mỉm cười hỏi mọi người, “Mấy vị xin hãy bình tĩnh, nếu hàng hóa của Cẩm Tú Các có vấn đề, dù là trả hàng bồi thường bạc ta đều sẽ phối hợp xử lý, nhưng trước khi xử lý, ta phải làm rõ mấy vấn đề đã.”
Mấy tên nam tử nhìn nhau, “Ngươi còn muốn hỏi gì?”
Tô Nhan: “Dám hỏi mấy vị gia chủ họ tên là gì, ta muốn kiểm tra lại hàng hóa trước.”
Một trong số đó, một tên nam tử râu ria lồm xồm bước ra hung hăng nói: “Sao, ngươi đang chất vấn chúng ta à? Ngươi nhìn cho rõ đi, những bộ y phục này đều là kiểu dáng mới ra của Cẩm Tú Các các ngươi, nhà khác không có đâu.”
Thấy bọn họ không dám tự bộc lộ gia chủ, Tô Nhan trong lòng đã có mấy phần suy đoán, lại nói: “Còn nữa, xin các ngươi xuất trình biên lai, Cẩm Tú Các chúng ta mỗi khi bán một đơn hàng đều sẽ xuất một biên lai, đem biên lai trong tay các ngươi ra, nếu khớp với sổ cái, chúng ta nguyện ý bồi thường.”
Mấy người đàn ông tức khắc hoảng loạn.
Tô Nhan bất động thanh sắc thu tất cả vào đáy mắt, khóe môi khẽ cong.
Tên râu ria ác độc nói: “Không cần nói nhiều, tóm lại những bộ y phục này là do cửa tiệm các ngươi làm ra, các ngươi dám lạm vũ sung số, ngư mục hỗn châu lừa gạt gia chủ của chúng ta, thật đáng ghét. Hôm nay không chỉ phải bồi thường gấp mười, mà còn phải để mọi người thấy rõ Cẩm Tú Các các ngươi làm ăn vô lương tâm lừa gạt khách hàng như thế nào!”
Trong đám đông xem náo nhiệt trước cửa, có người cũng hùa theo la ó: “Thương nhân vô lương tâm, lấy thứ kém chất lượng thay thế thứ tốt lừa gạt người mua, bồi thường tiền! Đóng cửa! Đừng hại người nữa!”
Tô Nhan thấy có người núp trong đám đông cố ý kích động gây rối, liền nâng cao giọng một chút nói với tên nam tử kia, “Ta vừa mới nói rồi, trừ khi ngươi nói ra tên gia chủ và cung cấp biên lai có đóng dấu của Cẩm Tú Các chúng ta, nếu không không thể xác nhận bộ y phục này là do Cẩm Tú Các xuất ra.”
Tên râu ria thấy nàng thái độ cứng rắn như vậy, cũng không phí lời với nàng nữa, trực tiếp ra lệnh cho mấy người phía sau: “Huynh đệ lên đi, đập tan cái cửa tiệm vô lương tâm này cho ta.”
“Ai dám!”
Tô Nhan chắn trước mặt mấy tên nam tử, vẻ mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm mọi người.
Mấy tên nam tử ngẩn ra, rõ ràng trước mắt chỉ là một tiểu nữ tử yếu ớt, nhưng khí thế vô hình tỏa ra lại trấn trụ bọn họ.
“Ai đang gây sự?”
Lúc này, đám đông tản ra, Tiêu Hoài An mặc giáp vàng, thắt lưng đeo trường kiếm bước vào.