Thấy thằng con thứ hai bước tới hỏi chuyện, bà Tô liền đem đầu đuôi câu chuyện kể lại cho nó nghe. Tô Tiến Đảng cười như mếu, nói: "Chuyện này thì cũng nên để qua Tết rồi hẵng bàn, mẹ ạ." "Con đừng có xen vào chuyện của hai đứa chúng nó. Chúng nó muốn cãi nhau thì cứ để chúng nó cãi, chúng ta cứ đón năm mới cho trọn vẹn là được rồi." Bà Tô nói với giọng chẳng mảy may lo lắng. Tô Tiến Đảng nói thêm: "Đến chỗ Kiến Quân làm thì rất tốt, nhưng chỉ mong anh cả đừng mang cái tính tình này đến đó thôi. Bên ấy đông người qua lại, anh cả mà đến gây sự thì làm hỏng hết cả không khí vui vẻ của người ta." "Thế nên, nếu chị dâu con mà vẫn không thể uốn nắn được cái tính của thằng anh cả, thì đừng hòng nó có việc làm nào ra hồn nữa. Con nghĩ rằng tiền bạc bây giờ dễ kiếm lắm sao?" Bà Tô nhấn giọng.
Bà cũng đã tính toán đâu ra đấy rồi. Bà muốn thằng con rể dùng cái uy của mình mà trấn áp thằng con trai lớn này. Với cái tài của con rể, bà tin chắc chắn Kiến Quân sẽ làm được. Bà không cần thằng con lớn phải tài giỏi, thành đạt gì, nhưng ít ra cũng không thể tiếp tục để nó sống một cuộc sống lười biếng, ăn bám như trước nữa.
Tô Tiến Đảng không nói gì thêm, chỉ lẳng lặng quay trở về nhà mình. Vợ anh ta liền bước tới hỏi: "Bên nhà mẹ làm sao thế? Không cho người ta ăn Tết yên ổn à?"
Không thể trách cô ấy bất mãn, bởi lẽ, nhà anh ấy đều ở trên thị trấn, chỉ những dịp lễ Tết, cận kề năm mới như thế này mới trở về nhà sau cả năm ròng. Hai vợ chồng Kiến Quân lại quá đỗi kín tiếng, chẳng màng khoe khoang, thế chẳng phải khiến người ta khó chịu thêm sao? Hơn nữa, họ cũng đâu có ở lại đây lâu, nhưng cho dù có ở lâu cũng là chuyện thường tình. Trong nhà này, gia đình Kiến Văn cũng có phần của mình, đâu có đến mức phải ganh tị.
Tô Tiến Đảng liền đem chuyện của mẹ Tô kể lại cho vợ nghe.
"Mẹ cũng hơi quá lời, tính nết của ông bác cả như thế nào chẳng lẽ mẹ không biết rõ sao, vậy mà còn cho bác ấy sang chỗ Kiến Quân làm việc, đây không phải là gây phiền hà cho người ta thêm đấy ư?" Chị dâu thứ Tô nói.
"Đây là ý kiến của Đan Hồng và Kiến Quân đề xuất đấy," Tô Tiến Đảng giải thích.
"Vậy thì mẹ cũng phải nên từ chối chứ! Mấy cô chị dâu trên núi đều là người tháo vát, chịu khó làm việc tay chân rất tốt, ông bác cả mà đến chắc chắn sẽ có lời ra tiếng vào. Nếu cứ thế mãi, thể nào cũng có người lên tiếng xầm xì cho mà xem."
"Kiến Quân cũng không phải là người sẽ chịu thiệt thòi đâu. Nếu anh cả vẫn còn giữ thói cũ, Kiến Quân chắc chắn sẽ không giúp đỡ nữa đâu." Tô Tiến Đảng khẳng định.
Chị dâu thứ Tô thấy chồng mình cũng tán thành chuyện này, chỉ có thể nhíu mày không nói gì thêm nữa. Hiện tại gia cảnh của cô ấy cũng đang khấm khá lên, đương nhiên cô ấy cũng hy vọng những người xung quanh cũng được ăn nên làm ra như nhà mình. Nhưng điều đó còn phải tùy thuộc xem là nhà ai nữa. Người biết cố gắng thì có thể giúp đỡ, giống như Tiến Đảng nhà cô, mỗi bận lái xe đến nông thôn để thu mua rau củ, anh ấy thường hay ghé những nhà không có điều kiện để mua trước. Một số nhà neo đơn, một số nhà không có nhiều đất, cho dù họ trồng rau trong chính khoảng sân nhỏ của mình, cũng được anh thu mua lại với giá không ít tiền. Tiến Đảng cũng chẳng nề hà khó nhọc mà lặn lội đến từng nhà để thu mua.
Đều đã từng trải qua những tháng ngày cơ hàn, nếu có thể giúp đỡ, ai mà chẳng giúp? Người ngoài đã vậy, chứ đừng nói đến người thân. Nhưng người thân ấy phải biết cố gắng phấn đấu mới được, nếu không chịu vươn lên, thì giúp cũng vô ích. Giống như chuyến này khi cô về nhà mẹ đẻ, mẹ cô ấy lại cố gắng khuyên cô nói với chồng mình, để cho anh trai và chị dâu đến cửa hàng phụ giúp đỡ, sau này họ làm quen việc rồi sẽ còn làm tốt hơn.
Nhưng chị dâu thứ Tô chỉ im lặng không trả lời, cô ấy còn lạ gì cái nết của anh chị bên nhà mẹ đẻ nữa. Nếu lúc đó lại mất tiền mất của, thì bọn họ sẽ đi tìm ai để đòi đây?
Đây là sự thật, cho dù sau này họ có nói cô ấy là kẻ không có lòng cũng được. Để anh trai và chị dâu đến cửa hàng giúp đỡ cũng được đấy, nhưng cô vẫn sợ họ sẽ trộm tiền và làm nhiều chuyện khuất tất khác.
Cứ như vậy chẳng khác gì đã bỏ sức còn rước lấy họa vào thân.
Cho nên, chị dâu thứ Tô nhất quyết không đồng ý, cho dù họ có đi tìm Tiến Đảng để nhờ cậy, hoặc muốn để đứa cháu gái con anh cả bên nhà mẹ đẻ, một đứa bé mới mười một, mười hai tuổi đáng lẽ phải cắp sách đến trường, chứ không phải bỏ học đi bán hàng phụ giúp cửa tiệm của cô, cô cũng không chấp thuận.
Đừng nói cô ấy tuyệt tình, bạc bẽo, không nhớ gì đến tình nghĩa ruột thịt bao năm. Nhưng cái gọi là tình nghĩa ruột rà bao năm ấy, đã sớm phai nhạt rồi. Hiện tại cuộc sống của cô ấy ngày càng tốt hơn, mỗi bận cùng Tiến Đảng về nhà, năm nào cũng sắm sanh không ít quà cáp ngon lành. Biếu cha mẹ già dăm ba đồng bạc lẻ, xem ra cũng đã là hiếu thảo lắm rồi. Mặt khác, hai cô em gái bên ngoại kia chưa từng sắm sửa được món ngon vật lạ nào biếu cha mẹ, nói gì đến việc bỏ tiền túi ra mừng tuổi ông bà.
Đối với chị dâu thứ Tô, cô ấy đã phải trải qua bao nhiêu ngày tháng gian khó, mới thấu hiểu được để có cuộc sống êm ấm như hiện tại là điều quý giá đến nhường nào. Bởi vậy, cô ấy luôn trân trọng từng khoảnh khắc, nếu có ai đó dám quấy phá sự bình yên này, cô ấy sẽ thẳng tay xử lý.
Chỉ có điều, về chuyện này, chị dâu thứ Tô mặc dù rất muốn tìm Tô Đan Hồng để khuyên nhủ, nhưng lại cảm thấy mình chẳng có tư cách gì. Dẫu sao, đó cũng là anh cả của Tô Đan Hồng. Dù nghĩ vậy, nhưng cô ấy vẫn không khỏi than phiền về nhà anh cả với Tô Tiến Đảng: "Anh xem thử xem, liệu có ngày nào đó anh đi nói chuyện với chồng của em gái mình không? Nếu anh cả làm việc không được thì cứ để anh ấy trở về nhà đi. Với công việc làm ăn hiện tại của họ, đâu phải ngày nào cũng ít việc đâu."
"Ừm, anh biết rồi." Tô Tiến Đảng gật đầu đáp ứng.
Thật ra, về chuyện này, anh ấy cũng muốn nói chuyện với em gái, dẫu sao cũng không thể để anh cả cứ thế gây phiền phức cho cuộc sống của gia đình em gái được.
Đôi vợ chồng bên cạnh vẫn còn tranh cãi ầm ĩ không ngừng. Dù đã khuyên nhủ cách nào, Tô Tiến Quân vẫn thở hắt ra, thiếu kiên nhẫn nói: "Dù sao anh cũng đã đến tuổi rồi, cũng phải để anh đến nhìn xem công việc đó như thế nào, anh có làm được không chứ?"
"Hừ, anh không chỉ đến đó mà nhìn xem thôi đâu, anh còn phải làm việc thật tốt cho em! Bằng không từ nay về sau, anh cũng đừng mong sẽ được sống yên ổn. Em đã nói rồi đó, bây giờ dù bất cứ giá nào, nếu anh không kiếm ra tiền cho em thì em sẽ không bao giờ để anh được yên thân đâu!" Chị cả Tô hừ lạnh nói.
"Đồ đàn bà điên, cô có tin tôi ly hôn với cô không!" Tô Tiến Quân mắng.
"Ly hôn? Dựa vào cái phẩm hạnh của anh, anh nghĩ ly hôn tôi rồi anh sẽ cưới được ai? Ai bằng lòng gả cho anh hả? Hơn nữa, anh tưởng rằng mẹ anh sẽ đồng ý chuyện này sao? Chỉ sợ lúc đó mẹ sẽ đánh gãy chân chó của anh mà thôi!" Chị cả Tô chẳng hề sợ lời đe dọa của chồng, còn cười khẩy nói.
Tuy rằng mẹ Tô không nói rõ ràng, nhưng cô ta cũng không phải ngốc, cô ta cũng cảm thấy mẹ Tô muốn đứa con trai này của bà chịu khó đi làm, nhưng bà lại sợ đứa con trai này làm mất thể diện của bà.
Dẫu sao mẹ chồng của em gái bên đó (tức mẹ Quý) cũng rất coi trọng sĩ diện, cô ta biết rõ, ở vườn cây ăn quả kia, những người làm việc nơi đó cần mẫn đến nhường nào. Cô ta đã từng làm thời vụ ở đó nên cũng biết, những người trong đó luôn tranh nhau công việc để làm, chỉ là đều muốn nhận được sự coi trọng của nhà họ Quý, sau này cũng có thể hưởng chút lợi lộc gì.
Nếu như không phải là người thân, vậy chồng của cô ta làm sao có cơ hội để vào đó làm việc chứ?
Nhưng may mắn là vì cả hai là người thân của nhau, nên cơ hội này mới đến tay.
Hơn nữa, tiền lương ở nơi đó cũng vô cùng hậu hĩnh, mẹ chồng của cô ta cũng đã đồng ý, mỗi tháng cô ta sẽ được nhận mười đồng. Một năm đã có được một trăm hai mươi đồng, cô ta cảm thấy, khi họ có tiền rồi thì đã có thể tính đến chuyện sửa sang lại cái nhà nhỏ này. Trong thôn cũng có vài nhà trở nên khá giả đã xây nhà mới, những ngôi nhà ấy lớn vô cùng, cô ta nhìn mà chỉ biết ao ước.
Cho nên chồng của cô ta phải đi làm công, bằng không cô ta sẽ không để yên cho chồng mình đâu! Tô Tiến Quân thật sự muốn xông tới, giáng cho người phụ nữ kia một bạt tai để cô ta nhớ đời. Nhưng nhìn đến dáng vẻ đanh đá của cô ta, anh ta lại không dám ra tay.
Nếu không, mẹ của anh ta sẽ thật sự đánh anh ta gãy chân. Bà có thể đánh con dâu, nhưng chồng thì không thể đánh vợ. Dẫu sao bọn họ cũng là anh chị cả trong nhà, tuyệt đối không được đánh nhau.
Đây chính là nguyên tắc của mẹ Tô.