Đừng thấy Lý Trí là một thầy giáo, trông có vẻ nhã nhặn, nhưng anh ấy quẳng xe đạp xuống đất, trực tiếp xông lên đánh tên đàn ông kia một trận. Tên đó cũng chẳng cao lớn gì, tầm một mét bảy, dù hơi mập nhưng làm sao là đối thủ của Lý Trí được? Tuy rằng Lý Trí cũng bị đánh trúng hai cái, nhưng tên đàn ông kia thảm hại hơn nhiều! Má của Lý Trí sưng lên, Quý Vân Vân chạy đến can ngăn, nhưng rõ ràng là đang bênh vực tên đàn ông kia, ra sức kéo Lý Trí đang đè lên đầu hắn mà đánh.
"Quý Vân Vân, cô còn nhớ cô là người đã có chồng không?!"
Xung quanh rất nhiều người vây lại xem, nhưng Lý Trí lúc này đã không còn quan tâm đến những ánh mắt soi mói đó nữa. Cho dù là người trầm ổn như anh thì lúc này cũng không thể đè nén được lửa giận, lập tức chất vấn cô.
Mà lời này vừa nói ra, những người xung quanh đều dồn ánh mắt về phía Quý Vân Vân. Vừa rồi cũng không ít người đã thấy cô ta và tên đàn ông mập ú đang nằm bẹp dưới đất kia nắm tay nhau. Không ngờ người phụ nữ này lại lén lút ngoại tình? Nhưng phong tục bây giờ đã khác, chứ nếu là trước kia thì chắc chắn đã bị lôi ra đấu tố, diễu hành khắp phố rồi.
Hơn nữa, người phụ nữ này có phải bị mù rồi không chứ, chồng cô ta vừa tuấn tú vừa lịch sự như vậy, điểm nào kém tên đàn ông béo ú kia? Về tướng mạo, anh ấy còn hơn gã ta mấy bậc.
Đám đông xung quanh bắt đầu xì xào, chỉ trỏ.
Quý Vân Vân cảm thấy ngượng ngùng và tức tối nói: "Lý Trí, anh đừng có nói bậy! Tôi và đồng chí Chu chỉ có quan hệ đồng nghiệp, không phải như anh nghĩ đâu!" Nhưng Lý Trí lúc này đã bừng bừng lửa giận: "Là quan hệ đồng nghiệp mà hai người lại nắm tay sao? Em coi tôi là thằng mù hay thằng ngốc hả?" Người đi đường ngày càng tụ tập đông hơn, anh cố kìm nén cơn giận đang sục sôi trong lòng, dựng xe đạp lên, nói: "Về nhà, tôi sẽ nói chuyện rõ ràng với em!"
"Vân Vân, em đừng sợ anh ta, có anh đây!" Gã đàn ông họ Chu liền khoác lác với Quý Vân Vân. Quý Vân Vân chỉ liếc nhìn gã ta một cái, sau đó cùng Lý Trí trở về nhà họ Quý, cô ta cũng biết lần này trở về sẽ chấm dứt tất cả.
Nhưng kết thúc thì kết thúc, sợ ai chứ!
Cha mẹ Quý được Nhân Nhân chạy lên núi gọi xuống, và báo rằng không phải chuyện bên nhà Tô Đan Hồng mà là ở nhà ông cụ Quý.
Cha mẹ Quý ghé qua nhà Tô Đan Hồng trước, còn Quý Kiến Quân thì đang ở nhà ông cụ Quý rồi.
"Cha, mẹ, hai người phải chuẩn bị tâm lý thật tốt, cứ nghĩ thoáng ra một chút." Trong lòng Tô Đan Hồng đã sớm lờ mờ đoán ra. Lý Trí vừa đến đây, trông rõ ràng là vừa ẩu đả với ai đó, nhưng với tính tình của Lý Trí sao lại có thể ra tay đánh người được? Lại còn dẫn theo Quý Vân Vân trở về, đối với chuyện này, tuy Tô Đan Hồng không thấy tận mắt nhưng cũng đã đoán được đến tám chín phần sự thật.
Hôn nhân này có lẽ không giữ được nữa rồi.
Cha mẹ Quý đi đến nhà ông cụ Quý, Quý Kiến Quân đã được Lý Trí kể lại mọi chuyện. Trong lúc chờ cha mẹ đến, anh đã thẳng tay tát Quý Vân Vân một cái trời giáng, rồi sau đó im lặng đến tận bây giờ. Nhìn thấy cha mẹ mình đã đến, anh cũng đem toàn bộ sự việc kể lại một lượt.
"Chuyện này có phải thật hay không?" Cha Quý hỏi Quý Vân Vân.
" Đúng, là con ở bên ngoài có người đàn ông khác rồi, con không thể sống cùng Lý Trí nữa, con muốn ly hôn!" Quý Vân Vân che mặt, nước mắt giàn giụa. Quý Kiến Quân chẳng màng đến nặng nhẹ, một cái tát nữa giáng xuống, khiến gò má cô ta sưng vù.
"Lý Trí, mẹ có lỗi với con, mẹ không ngờ lại nuôi dạy ra một đứa con gái hư hỏng, làm khổ con đến mức này, mẹ thật sự có lỗi với con!" Mẹ Quý không thể nào ngờ chuyện này lại xảy ra, con gái của bà vậy mà lại là hạng đàn bà lăng loàn?
Không chịu nổi cú sốc này, bà bật khóc nức nở. "Mẹ, mẹ đừng thế mà, chuyện này không liên quan đến mẹ." Lý Trí vội vàng nói.
"BỐP!" Cha Quý tiến thẳng đến trước mặt Quý Vân Vân, trước ánh mắt kinh ngạc tột độ của cô ta, tát mạnh một cái nữa vào khuôn mặt đã sưng vù của cô ta.
"Cha, cha cũng đánh con?" Quý Vân Vân trợn trừng mắt, thốt lên.
"Ngày mai cô và Lý Trí ly hôn, sau khi ly hôn xong thì biến khỏi mắt tôi ngay lập tức! Từ nay về sau, xem như nhà họ Quý này không có đứa con gái nào như cô, cô cũng không còn là người nhà họ Quý nữa. Dù cô muốn yêu ai, hay muốn trở thành hạng đàn bà lăng loàn của kẻ nào thì cứ tiếp tục lăng loàn với kẻ đó! Sau này nếu gặp lại mà tôi mà biết cô còn dám mang tên tuổi nhà họ Quý này đi làm chuyện gì xấu xa bên ngoài thì tôi sẽ là người đầu tiên đánh gãy chân cô ngay lập tức!" Đây là lần đầu tiên, một người vốn trầm tĩnh, ít nói như cha Quý lại phải thốt ra nhiều lời đến thế.
Nhìn khuôn mặt đỏ bừng, gân xanh nổi lên của ông, ai cũng biết ông đã tức giận đến tột độ.
"Vậy là cha không cần đứa con gái này nữa rồi phải không?" Quý Vân Vân sợ hãi hỏi. "Nhà họ Quý này không có đứa con gái nào như cô! Biến đi cho tôi!" Cha Quý gằn giọng. "Không có thì không có, tưởng tôi cần chắc!" Quý Vân Vân nói xong, liền che mặt bỏ chạy mất.
"Thật là nghiệt ngã, thật là nghiệt ngã! Sao tôi lại có thể nuôi dạy một đứa con bất hiếu, vô ơn đến mức còn không bằng cả súc vật thế này chứ!" Mẹ Quý òa khóc nức nở.
"Khóc lóc làm gì nữa! Từ nay về sau, nếu bà còn nhắc đến nó, thì thu dọn đồ đạc rồi cuốn xéo đi theo nó luôn đi!" Cha Quý quát thẳng vào mặt bà. Quát xong, ông quay sang nhìn Lý Trí, giọng điệu dịu lại: "Mặc dù hai đứa đã ly hôn, nhưng chúng ta vẫn mãi là ông bà ngoại của Viện Viện."
"Dạ, con hiểu rồi ạ." Lý Trí thở dài đáp lời. Quý Kiến Quân không nói gì, chỉ im lặng đỡ mẹ mình đi trước.
Lý Trí cũng vội vã trở về, không kịp ghé qua nhìn con gái lấy một lần. Anh phải về để xin nghỉ phép.
Ngày mai, anh sẽ đi làm thủ tục ly hôn!
Về phần Quý Vân Vân, cô ta vừa khóc vừa chạy lên trấn trên, định gọi xe lên huyện thì bị Chu Chí chặn lại. Nhìn thấy khuôn mặt sưng húp của cô ta, anh ta lập tức trưng ra vẻ mặt đau khổ, hỏi dồn dập: "Ai đã đánh em vậy? Bố mẹ em phải không?"
"Chính là bọn họ! Bọn họ còn tuyên bố sẽ từ mặt em nữa!" Quý Vân Vân bổ nhào vào lòng anh ta, vừa khóc lóc vừa kể lể.
"Không có thì thôi, có gì mà phải bận tâm! Vân Vân, em ly hôn xong rồi thì theo anh về. Anh nhất định sẽ chăm sóc cho em thật tốt, em cứ tin anh!" Chu Chí kiên quyết nói.
"Quản lý Chu, anh nói thật chứ? Anh thật sự sẽ đối tốt với em sao?" Quý Vân Vân ngẩng đầu nhìn anh ta, hỏi.
"Thật mà!" Chu Chí lập tức đáp lời: "Bên nhau bao nhiêu ngày nay rồi, tấm lòng của anh dành cho em, lẽ nào em còn chưa hiểu rõ? Anh còn đưa hết tiền tiết kiệm cho em đấy thôi. Tuy chỉ vỏn vẹn một trăm đồng, nhưng đó cũng là từng đồng mồ hôi nước mắt anh chắt chiu dành dụm được."
"Dù sao thì vẫn là Quản lý Chu đối xử tốt với em nhất." Quý Vân Vân vừa khóc vừa nói.
Chu Chí dẫn cô ta trở về thị trấn. Đêm ấy, Quý Vân Vân không trở về nhà, mà chỉ thấy Chu Chí dẫn cô ta thẳng vào khách sạn để "an ủi". Sau đó thì hai người biệt tăm biệt tích cho đến sáng.
Sáng hôm sau, Quý Vân Vân với khuôn mặt rạng rỡ tìm đến Lý Trí. Cả hai cùng đến cục dân sự, làm thủ tục ly hôn nhanh gọn.
"Khoan đã, còn đồ đạc của tôi nữa, tôi phải thu dọn một chút chứ!" Quý Vân Vân nại nỉ. Tất cả đồ đạc trong nhà đều là những món đồ mới toanh do cô ta tự tay sắm sửa.
" Tôi đã đóng gói hết cho cô rồi, tất cả đồ đạc đều nằm gọn ngoài hành lang kia kìa." Lý Trí liếc nhìn cô ta một cái đầy khinh thường, sau đó lướt nhanh qua, tiến thẳng đến chỗ Chu Chí, giáng thẳng một cú đ.ấ.m vào mặt anh ta, rồi quay lưng bỏ đi.
"Cái tên khốn kiếp này! Sao trước đây em lại không nhìn ra bộ mặt thật của cái tên lưu manh này chứ!" Quý Vân Vân đỡ lấy Chu Chí, nghiến răng mắng.