"Chỉ cần được ở bên em, dù có bị đánh thành ra thế nào anh cũng chịu đựng được." Chu Chí nói, vẻ mặt vẫn si mê.
"Đi nào, giúp em thu dọn đồ đạc đi!" Quý Vân Vân hối thúc.
Hai người đi đến chỗ cầu thang để dọn đồ. Lý Trí đã dọn dẹp sạch sẽ đồ đạc của Quý Vân Vân, gom cả ấm nước nóng cùng đủ loại vật dụng. Bất kể thứ gì là của cô ta, kể cả của hồi môn, anh cũng không giữ lại dù chỉ một thứ.
"Vân Vân, tiền riêng của em đâu rồi?" Chu Chí vội vàng hỏi.
"Đây này." Quý Vân Vân cầm lấy một chiếc gối, lôi ra từ bên trong một cái túi vải đỏ nhỏ. Bên trong là tất cả tiền riêng mà cô ta giấu giếm, sau khi xem qua thì không thiếu một đồng nào.
Chu Chí liếc nhìn, khuôn mặt lập tức rạng rỡ, vui vẻ nói: "Tiền của em còn nhiều hơn cả anh nữa cơ đấy!"
"Dọn nhanh đồ đạc rồi chúng ta đi thôi." Quý Vân Vân nói, cô ta rõ ràng không muốn tự tay xách vác đống đồ lỉnh kỉnh này.
Với sức của hai người bọn họ, rõ ràng không thể di chuyển hết đống đồ đạc kềnh càng này. Chu Chí đành phải gọi thêm hai người nữa tới giúp đỡ, chuyển đồ sang ký túc xá.
Mới chỉ ở ký túc xá được vỏn vẹn hai ngày, nhà máy đã đến thông báo đuổi người. Chu Chí và Quý Vân Vân đều bị đuổi việc.
"Sa thải? Tại sao lại sa thải chúng tôi? Chúng tôi đang làm rất tốt mà!" Quý Vân Vân ngây người ra, lập tức phản đối.
"Chỉ là loại đàn bà lẳng lơ mà tưởng mình là ai chứ!" Người bảo vệ cười khẩy, ánh mắt bỉ ổi lướt qua lướt lại trên người Quý Vân Vân.
"Nhìn cái gì, nhìn nữa tôi móc mắt ông ra bây giờ!" Quý Vân Vân tức giận gắt lên.
"Được rồi, tranh thủ mà dọn đồ đạc cút ra ngoài đi. Cô và Chu Chí đều bị sa thải rồi, hiện tại cả nhà máy này có ai mà không biết chuyện của hai người chứ!" Người bảo vệ khinh khỉnh nói. Quý Vân Vân đến tìm Chu Chí nhưng ngay cả Chu Chí cũng không thể ngờ được, anh ta đường đường là một quản lý mà lại bị nhà máy sa thải thẳng thừng như vậy.
"Ở đây không giữ người thì tự khắc sẽ có nơi khác giữ, chúng ta cứ đi thôi!" Chu Chí tỏ ra quyết đoán.
"Đi? Đi đâu bây giờ?" Quý Vân Vân không nén được sự lo lắng.
"Nơi này đã không còn thích hợp cho chúng ta ở lại nữa rồi. Chúng ta cứ đến thành phố lớn, chẳng lẽ còn sợ không có việc làm sao!" Chu Chí nói.
Thế là, hai người không mang theo đồ đạc gì nhiều, bán tháo mọi thứ với giá thấp rồi bắt xe rời khỏi thị trấn.
Cùng lúc đó, tại nhà họ Quý. Mẹ Quý đã đổ bệnh, lần này bệnh tình thực sự rất nghiêm trọng, đến mức phải nhập viện nằm dài.
Bà không nói một lời nào, chỉ im lặng khóc, trông bà đau khổ và suy sụp đến mức dường như không còn sức sống.
Quý Kiến Quân, Tô Đan Hồng, thậm chí cả Phùng Phương Phương và Quý Mẫu Đan, tất cả mọi người đều đến thăm bà. Ở Thành phố Giang Thủy xa xôi, Quý Kiến Văn và Vân Lệ Lệ cũng mang theo bé Yên Nhi, xin nghỉ phép để trở về.
Trên thực tế, chuyện Quý Vân Vân ngoại tình rồi ly hôn là điều mà tất cả mọi người trong gia đình đều không thể chấp nhận được.
Ngay cả Quý Kiến Văn và Vân Lệ Lệ sau khi biết tin cũng vô cùng sốc. Thế nhưng ván đã đóng thuyền, Quý Vân Vân đã làm ra chuyện như vậy, khiến mẹ mình tức đến mức đổ bệnh, nên Quý Kiến Văn tuyên bố rằng nếu để anh thấy cô ta, anh nhất định sẽ đánh cho cô ta không ngóc đầu lên nổi.
Đến cả Vân Lệ Lệ, trong lòng cô cũng hoàn toàn đoạn tuyệt mọi tình cảm với cô em chồng này.
Ở cùng với một người em chồng như vậy, cô cũng sẽ bị mọi người chỉ trỏ. Cô đã từng gặp qua kẻ vô ơn bạc nghĩa, nhưng chưa từng gặp loại người đến mức này, dùng từ lòng lang dạ sói cũng không thể hình dung hết được sự tệ hại của cô ta.
Tất cả các con trai, con dâu, cháu trai, cháu gái đều tề tựu đến thăm mẹ Quý, điều này khiến trái tim vốn đã tan nát của bà được an ủi và vơi đi phần nào nỗi đau. Bà bảo Quý Kiến Văn và Vân Lệ Lệ đưa Yên Nhi quay về Thành phố Giang Thủy để đi làm, không thể để công việc bị chậm trễ. Sau đó, bà cũng để những người khác trở lại công việc của mình. Bản thân mẹ Quý cũng xuống giường, trở về nhà trên núi bên kia.
Tuy vậy, bà vẫn đi tìm mẹ của Lý Trí là thím Lý. Mới có một thời gian ngắn mà mẹ Quý đã già đi rất nhiều, mái tóc cũng đã bạc đi không ít.
Thím Lý cũng nghe tin mẹ Quý tức giận đến mức phải vào bệnh viện, nhưng bây giờ thì bà ấy đã đỡ hơn nhiều rồi. Còn về phần thím Lý, sau khi nghe Lý Trí nói chuyện ly hôn xong thì tâm trạng của bà cũng tốt hơn nhiều, chẳng qua là đi lại chậm và cẩn thận một chút.
Mẹ Quý đến đây chính là để nói lời xin lỗi.
Thím Lý kéo tay bà, ôn tồn khuyên nhủ để bà nghĩ thoáng hơn: "Viện Viện vẫn là cháu gái ruột của tôi, vẫn là cháu ngoại của bà, hai nhà ta vẫn mãi là thông gia."
"Thân thể bà bây giờ không tiện. Viện Viện ở nhà thằng ba cũng không tệ đâu. Nếu bà muốn thăm Viện Viện thì cứ ghé qua nhìn con bé một cái, giao cho nhà thằng ba chăm sóc thì bà cứ yên tâm." Mẹ Quý nói.
"Cũng vất vả cho thím ba rồi. Tôi nghe nói hiện tại con bé cũng không còn mấy tháng nữa là sinh." Thím Lý nói.
"Chắc phải qua Tết mới sinh nhỉ." Mẹ Quý mỉm cười nhẹ nhàng: "Đợi khi nào cháu ra đời thì cơ thể tôi cũng đã hồi phục rồi, đến lúc đó tôi sẽ đón cháu về chăm sóc."
"Được thôi." Thím Lý vui vẻ đồng ý.
Mẹ Quý nói chuyện với bà một lúc nữa mới ra về.
Ngay khi mẹ Quý vừa khuất bóng, thím Lý đã thở dài thườn thượt với người bạn già của mình: " Đúng là bực mình thật! Cả nhà họ Quý đều là người tốt, vậy mà không ngờ mọi thói hư tật xấu lại dồn hết vào người con bé Quý Vân Vân. Nhìn bà thông gia của tôi tức giận đến mức chẳng còn chút tinh thần nào nữa."
Đối với cái đứa Quý Vân Vân đó, bà nhất định sẽ chẳng nể nang gì đâu, chỉ là vì nể mặt mẹ Quý nên bà mới không buông lời chửi rủa thôi.
Hơn nữa, ly hôn rồi thì càng tốt! Con trai bà là một thanh niên tốt, lại phải cưới một đứa con gái như vậy. Giờ thì đã ly hôn rồi, còn có chuyện gì vui hơn thế này nữa chứ?
Bà cũng là người thoải mái, trong lòng cũng đã tính toán cả rồi, nhất định sẽ tìm cho con trai mình một người vợ tốt hơn gấp vạn lần. Lần này, bà nhất định phải mở to mắt mà chọn!
Còn về phần Quý Vân Vân, bà cũng chẳng thèm quan tâm cô ta đi đâu!
Mẹ Quý sau khi trở về thì lập tức vào phòng Viện Viện.
Đối với đứa cháu ngoại ngây thơ chưa biết gì sự đời này, bà thương yêu hết mực.
Bà nói với Tô Đan Hồng: "Đan Hồng, mẹ biết là đã khiến con phải tủi thân rồi, nhưng mẹ vẫn muốn nhờ con chăm sóc cho Viện Viện. Con là người mẹ tin tưởng nhất để chăm sóc và dạy dỗ con bé, đừng để Viện Viện sau này có tính cách giống mẹ nó."
"Vâng ạ, cứ để con chăm sóc cho cháu." Tô Đan Hồng gật đầu nói.
Mẹ Quý lại tiếp lời: "Bà thông gia có thể dạy dỗ ra một người con gái ưu tú như con, đó thực sự là một điều không hề dễ dàng chút nào."
Mấy ngày nay bà nằm viện, chưa kể mọi chi phí đều do Kiến Quân chi trả, mà một ngày ba bữa ăn đều là con dâu tự tay chuẩn bị rồi nhờ Kiến Quân mang vào cho bà. Tô Đan Hồng nấu ăn cũng rất ngon, chính bà vốn chẳng thấy ngon miệng, vậy mà lại không kiềm được mà ăn hết sạch.
Có lẽ là cảm kích mẹ Tô đã dạy dỗ con gái tốt như vậy, nên mẹ Quý tới tìm mẹ Tô nói chuyện cho đến tận trưa, lúc này mới hài lòng ra về.
Bởi vì Mẹ Tô vốn cũng là người nhanh nhạy nắm bắt thông tin, đã nắm được chuyện này từ Tô Tiến Đảng. Mẹ Quý đến tìm bà, đương nhiên là bà sẽ khen mẹ Quý hết lời, nói bà có mệnh hưởng phúc, có một người con dâu như vậy thì phúc phần nào sánh bằng?
Mẹ Tô còn nói thêm rằng, hiện tại khắp các thôn làng gần đây, muốn nói đôi vợ chồng già nào hạnh phúc nhất, thì cha mẹ Quý chính là một trong những người đứng đầu rồi.
Những lời khen ngợi ấy khiến tâm tình mẹ Quý tốt lên không ít.
Bà cũng nghĩ thầm, không phải là như vậy sao? Bà có bốn đứa con trai, ba cháu trai, ba cháu gái, lại còn một đứa đang trong bụng mẹ nữa. Các con trai đều thành đạt, con dâu thì hiếu thảo. Khoảng thời gian này bà và thông gia sống an nhàn biết bao!
Thế là, trong lòng mẹ Quý cũng dần thông suốt mọi chuyện.