Năm ngàn đồng. Nói xong, nước mắt cô ta liền giàn giụa trên mặt, lại nói: "Vì đứa nhỏ này, anh Quách biết em đã uống bao nhiêu loại thuốc, đi khám bác sĩ bao nhiêu lần rồi không? Mỗi tháng em đều phải lặn lội đi bệnh viện mấy bận, chỉ để sinh cho anh một mụn con, để nhà họ Quách có người nối dõi tông đường!"
“Anh biết mà, em vất vả rồi. Em cứ nghỉ ngơi cho tốt, anh sẽ thuê một bảo mẫu, sau này lo liệu hết thảy việc bếp núc, giặt giũ và mọi chuyện vặt vãnh trong nhà cho em,” Quách Đống Lương vội vàng trấn an.
“Anh Quách, sau này có phải anh sẽ chẳng cần đến em nữa không? Sinh đứa bé xong, rồi em sẽ thành một bà thím già xấu xí.” Quý Vân Vân thỏ thẻ, ánh mắt rưng rưng.
“Sẽ không, sao em lại nói những lời như vậy?” Ông Quách dịu dàng vỗ về. “Anh biết trước kia em từng làm những điều lầm lỡ, nhưng em thề, từ khi ở bên anh, em thật sự không hề làm điều gì sai trái nữa. Em chẳng mong cầu gì khác, chỉ cần anh đối xử tốt với mẹ con em như vậy suốt đời là em đã cảm thấy mãn nguyện lắm rồi.” Quý Vân Vân lau nước mắt, rúc vào lòng n.g.ự.c ông ta.
“Em cứ yên tâm, anh sẽ không bao giờ đối xử tệ bạc với mẹ con em đâu. Trước mắt em phải chịu thiệt thòi một chút, cứ ở tạm chỗ này đã, đợi sau này anh mua được một căn nhà rộng rãi hơn, sẽ cho mẹ con em chuyển về đó ngay,” Ông Quách vội vàng hứa hẹn.
“Không cần đâu, anh có tiền thì cứ để dành làm ăn đi. Em ở đây cũng khá tốt rồi, không cần quá lãng phí. Sau này mẹ con em đều phải trông cậy vào anh cả,” Quý Vân Vân yếu ớt nói, giả vờ hiền lành tiết kiệm.
Ông Quách nghe vậy, lòng càng thêm mềm yếu, xót thương khôn xiết.
Lén lút, Quý Vân Vân đã cảnh cáo anh cả Vân. Cô đưa cho anh ta 500 đồng để anh ta đừng bén mảng đến gần, bởi lẽ hiện tại ông Quách bảo hộ cô rất kỹ, mỗi khi ra ngoài đều có bảo mẫu đi theo giám sát. Anh cả Vân biết sau những ngày tháng cần mẫn vun trồng của mình, Quý Vân Vân đã có thai, nên đương nhiên mừng rỡ đồng ý. 500 đồng cũng đủ cho anh ta tiêu xài xông xênh một thời gian, hơn nữa, đứa bé trong bụng Vân Vân đích thị là cốt nhục của anh ta mà!
Nếu sau này anh ta thành công đoạt được tài sản nhà họ Quách như Quý Vân Vân đã nói, cả đời này anh ta sẽ chẳng cần phải lo lắng gì nữa! Thời gian sau đó, Quý Vân Vân hưởng thụ cuộc sống như một bà hoàng.
Ông Quách mời về một bảo mẫu, giao phó hết thảy việc nhà, còn Quý Vân Vân mỗi ngày chỉ cần giữ cho tâm trạng luôn vui vẻ, thoải mái là được. Mọi việc khác cô ta đều chẳng cần bận tâm.
Nhờ ăn ngon ngủ tốt, chỉ sau một thời gian ngắn, sắc diện của Quý Vân Vân đã hồng hào, tươi tắn hẳn lên. Ông Quách nhìn thấy cũng vô cùng hài lòng.
Hôm nay, lúc bảo mẫu đang dọn dẹp nhà cửa, cô tình cờ phát hiện một chồng hóa đơn thanh toán tiền thuốc thang ở bệnh viện. Định mang đi vứt thì cô lại tình cờ gặp ông Quách đi tới.
Ông Quách vừa thấy đơn thuốc này, liền hiểu ngay Quý Vân Vân đã phải cố gắng và chịu đựng biết bao vất vả để mang thai cốt nhục cho ông. Ông càng thêm xót xa, thương cảm cho cô. Ông lập tức chuyển 5000 đồng vào sổ tiết kiệm của Quý Vân Vân, bảo cô cứ giữ lấy mà tiêu.
Quý Vân Vân đương nhiên chẳng chút khách sáo.
Hơn nữa, 5000 đồng lúc này thấm vào đâu chứ, về sau cô ta sẽ còn có được nhiều hơn thế nữa!
Tuy nhiên, cô ta cũng không thể cứ thế mà chờ đợi mãi, bèn tìm đến Vân Lệ Lệ, đưa thẳng cho cô ta 5000 đồng.
“Em cũng biết món nợ trước kia mà đáng lẽ em phải gánh phần lớn trách nhiệm, lại do một mình anh tư gánh vác tất cả, cho nên hiện tại số tiền này chị dâu tư cứ giữ đi, cũng xem như chút lòng thành của em,” Quý Vân Vân nói.
“Vân Vân, em lấy đâu ra nhiều tiền như vậy chứ?” Vân Lệ Lệ hoàn toàn sững sờ.
“Đương nhiên là em kiếm được, với đầu óc của em thì còn thiếu tiền sao? Nhưng mà hiện tại em không thể kéo chị dâu tư đi cùng, anh tư cũng sẽ không đồng ý. Chị cứ cầm tiền này đi trả nợ, số dư còn lại, em cứ liệu mà xoay xở là được.” Quý Vân Vân dặn dò.
“Không cần đâu, chị cùng anh tư đã trả không ít rồi, nhiều nhất là một năm nữa thôi, đến lúc đó vợ chồng chị có thể trả hết nợ,” Vân Lệ Lệ lắc đầu nói.
"Nhiều tiền như vậy?" Quý Vân Vân nói liền mấy câu, rồi thấy sắc mặt chị dâu thứ tư xanh xao, cô nói tiếp: "Chị cùng anh tư ăn uống tiết kiệm như vậy không được đâu, hơn nữa cơ thể Yên Nhi không dễ mới phát triển được như vậy, con bé còn đang lớn, số tiền này chị cứ giữ lấy đi."
"Thôi không nói chuyện này nữa, Vân Vân em đi đâu vậy? Lần trước mẹ còn đến đây tìm em, không tìm được em, mẹ đã buồn bã một thời gian đấy." Vân Lệ Lệ nói.
"Chị nói với mẹ, bảo mẹ không cần lo lắng cho em. Hiện tại trong nhà này chỉ có mẹ với chị dâu thứ tư quan tâm em, nhưng không sao cả, em vẫn ổn. Chị nói với mẹ rằng, đợi đến khi em phát đạt, em sẽ trở về, đến lúc đó em sẽ đón mẹ ra ngoài ở!" Quý Vân Vân nói.
Vân Lệ Lệ cùng cô ấy trò chuyện một lát, thấy Quý Vân Vân thật lòng muốn để lại số tiền đó, Vân Lệ Lệ bèn nhận tạm.
Nhưng khi Quý Kiến Văn tan ca về nhà nghe được chuyện, anh ta tức giận: "Em quan tâm nó có phát tài hay không làm gì chứ. Anh đã dặn em không nên qua lại với nó nữa, sao em không nghe lời anh? Hay là em chê cuộc sống gia đình mình hiện tại quá an nhàn rồi chăng?"
"Kiến Văn à, em không muốn tiền của Vân Vân, nhưng Vân Vân cũng có ý tốt. Số tiền này em không cần, đến lúc đó đưa mẹ, để mẹ giữ giúp Vân Vân. Tính con bé tiêu xài phung phí cũng có chừng mực, nhưng giờ đã kiếm được tiền rồi thì cứ để mẹ giữ cho nó vậy!" Vân Lệ Lệ nói.
Quý Kiến Văn nghe vậy, lúc này mới không nói gì thêm. Anh ta nghĩ, cứ đưa cho mẹ giữ là tốt nhất, người khác cũng không cần phải xen vào. Về sau nó mà thiếu tiền thì cứ tìm mẹ mà đòi.
Thế là, Vân Lệ Lệ đã đến cửa hàng, chờ Tô Chử Mao và Hứa Hà San tới giao hàng, rồi nhờ họ mang số tiền ấy về cho mẹ Quý. Và nhắn rằng đó là Quý Vân Vân nhờ bà giữ hộ.
Mẹ Quý sau khi nhận được, nhìn thấy 5000 đồng kia mà giật mình, sao lại có nhiều tiền đến vậy?
Bà gọi điện thoại tới tìm Quý Kiến Văn, Quý Kiến Văn chỉ nói vài câu: "Nó đưa mẹ thì mẹ cứ cầm đi, nhưng mẹ đừng tiêu tiền của nó, sau này có thể nó sẽ về đòi lại đấy."
Đối với Quý Vân Vân, anh ta dù sao cũng không muốn dính líu một chút nào.
Nhưng với lòng thương xót mà mẹ anh dành cho Quý Vân Vân, số tiền này chắc chắn sẽ không đi đâu mất. Mẹ anh cũng sẽ không đến bưu điện rút ra để tiêu.
Không chừng bà còn sẽ ra bưu điện gửi thêm tiền tiết kiệm vào đó.
Mang cả tiền lương của chị dâu thứ ba gửi vào, sau này cùng lúc đưa lại cho Quý Vân Vân.
Quả nhiên Quý Kiến Văn đã đoán đúng. Sau khi mẹ Quý xác nhận là con gái đưa cho mình, bà liền mang thêm một ít tiền tiết kiệm của bản thân gửi vào đó.
Nhìn con số trong sổ tiết kiệm, mẹ Quý rất hài lòng. Về sau cho dù con gái có gặp chuyện gì, cũng sẽ không đến mức cùng đường bí lối, ít ra vẫn còn một đường lui này. Mà đối với chuyện này, Tô Đan Hồng cũng biết đến, biết Quý Vân Vân mang sổ tiết kiệm về cho mẹ mình, nhưng cô cũng không để tâm lắm, dù sao cũng chẳng ảnh hưởng gì đến cô.
Có điều, trong khi lần trước Quý Vân Vân còn mắc nợ đầm đìa, vậy mà lúc này lại có thể gửi về nhiều tiền đến vậy, quả thực cũng có chút bản lĩnh.
Chỉ là cô cũng không biết số tiền này có lai lịch thế nào, có chính đáng hay không.
Thế là hết tháng Giêng, tháng Hai lại đến rồi.
Hôm nay Phùng Phương Phương sang nhà Tô Đan Hồng chơi.
"Đan Hồng, hiện tại trong nhà còn đưa Tiểu Đông đi học, học phí lại mắc như vậy, đều sắp không xoay sở nổi. Em xem, có việc gì em có thể thu xếp giúp chị một chút được không?" Phùng Phương Phương nói.
Trong nhà cô lúc này đóng học phí cho con trai thật sự là đến mức cùng đường bí lối.
Nếu tiếp tục dựa vào chút việc vặt này của cả nhà, làm sao có thể lo đủ chi phí cho con đi học được?