Quý Kiến Quân tin rằng trong tương lai sẽ có càng nhiều người sẵn lòng bỏ tiền ra mua, việc kinh doanh như vậy cũng cần có một người chuyên tâm quán xuyến.
Riêng ở chi nhánh thị trấn bên kia, công việc làm ăn lại càng phát đạt hơn, thị trấn xét cho cùng vẫn là thị trấn, hơn hẳn vùng này, các mặt hàng đều được rất nhiều gia đình ưa chuộng.
Vì thế, Phùng Phương Phương tiếp tục làm việc tại cửa hàng bách hóa với mức lương đã thỏa thuận.
Lần này, Tô Đan Hồng đã nói rõ, nếu Phùng Phương Phương làm không xuôi việc, cô sẽ trực tiếp thay người khác.
Đối với Phùng Phương Phương, Tô Đan Hồng không hề khách sáo. Lần trước chẳng phải chị ấy nói bỏ việc là bỏ ngay đó thôi, vốn dĩ cô không còn định dùng đến chị ấy nữa. Chẳng qua là chi phí cho Quý Tiểu Đông đi học quả thực không ít, hơn nữa cửa hàng bách hóa lại có ba công nhân kết hôn rồi nghỉ, đúng là hơi hụt người. Bởi vậy, bây giờ cô mới để Phùng Phương Phương quay lại làm.
Biết Phùng Phương Phương lại bắt đầu đi làm, Quý Mẫu Đan bèn chạy đến tìm Tô Đan Hồng, xem có thể sắp xếp cho cô ta một công việc nào đó không. Tô Đan Hồng đáp: "Bác hai làm việc khá tốt, chị dâu Hai cứ ở nhà phụ giúp việc chăm sóc là được rồi, để bác hai lái xe về còn có cơm canh nóng mà ăn."
Quý Mẫu Đan nói: "Hai chị em Hiểu Trân, Hiểu Ngọc lo liệu được hết mọi thứ rồi, căn bản không cần đến lượt chị."
Tô Đan Hồng liền nói: "Bây giờ tạm thời không thiếu người, khi nào thiếu người thì em sẽ gọi chị dâu Hai."
Nghe vậy, Quý Mẫu Đan đành nói: "Vậy em nhớ đó, nhất định phải gọi chị nha."
Lời Quý Mẫu Đan nói cũng là thật, hai chị em Hiểu Trân, Hiểu Ngọc quán xuyến mọi việc trong nhà, căn bản không cần đến tay Quý Mẫu Đan.
Hơn nữa cô ta còn nợ tiền nhà mình, bởi vậy, Tô Đan Hồng vẫn quyết định sắp xếp cho cô ta một vài việc để làm.
Phải biết rằng, tuy Quý Mẫu Đan là người hay tính toán thiệt hơn, nhưng làm việc vẫn rất có trách nhiệm. Năm nay, Tô Đan Hồng định làm thêm ít mứt dâu tây, cái này đương nhiên cần có người phụ giúp.
Năm ngoái là mẹ cô giúp, năm nay mời Quý Mẫu Đan tới hỗ trợ thì không thể tốt hơn.
Cũng không cần làm lâu, chỉ mất khoảng một tháng. Quý Mẫu Đan rất đỗi vui mừng, cô ta không ngờ Tô Đan Hồng lại sắp xếp việc nhanh gọn đến thế.
Cô ta không biết cách làm mứt dâu tây, nhưng đến lúc đó chỉ cần làm theo hướng dẫn của Tô Đan Hồng là được.
Quý Kiến Nghiệp biết tính nết của vợ mình nên dặn dò: "Nếu đi hỗ trợ, em đừng để anh phải mất mặt đó. Đừng có tính tham lam mà lén ăn vụng, muốn ăn thì nói thẳng với em dâu Ba, em dâu Ba chắc chắn sẽ không đến mức không cho em nếm thử một chút đâu." Quý Mẫu Đan lập tức nói: "Em biết rồi."
Quý Kiến Nghiệp thấy cô ta như vậy, cười mỉa mai nói: "Em đừng coi thường. Em dâu Ba tuy có vẻ dễ tính, nhưng em làm việc cho em ấy không được làm phật ý em ấy. Em ấy có thể để em nghỉ việc ngay, đến lúc đó em sẽ mất nhiều hơn được đó."
Quý Mẫu Đan suy nghĩ về Tô Đan Hồng một chút, cô ấy luôn mỉm cười, nhưng lâu như vậy mà cô ta chưa từng chiếm được dù chỉ một quả trứng gà nào từ tay cô ấy.
Trừ khi Tô Đan Hồng chủ động cho, nếu không cô ta có tính toán khéo léo đến mấy cũng chẳng ích gì. Cô ấy có thể nói với cô ta rằng trứng gà còn chẳng đủ ăn, nhà cô ấy còn chắt chiu không dám ăn, thì sao có thể cho người thân được. Vì thế, cô ta vẫn quyết định nghe lời chồng mình nói, không dám giở trò vặt vãnh nữa. Tô Đan Hồng bắt đầu làm mứt dâu khi dâu tây được đưa ra thị trường. Hiện tại, trên thị trường không chỉ có dâu tây của cô, mà những nơi khác cũng có rất nhiều dâu tây được chở đến đây để bày bán.
Chỉ có điều, hương vị dâu tây của nhà khác vẫn kém hơn nhà cô một chút, thường hơi gắt chua chứ không được ngọt dịu như mứt dâu nhà cô. Dù vậy, việc buôn bán dâu tây tươi ít nhiều vẫn bị ảnh hưởng, không còn là cảnh độc quyền như trước nữa. Bởi thế, Tô Đan Hồng nghĩ bụng, hay là làm mứt dâu, thứ này còn được ưa chuộng hơn cả trái dâu tây tươi ấy chứ. Thời này, người ta còn chưa có thói quen ăn uống chú trọng sự thuần túy tự nhiên, những món ăn đã qua chế biến như mứt lại càng được đón nhận, nhất là đồ ngọt, người già người trẻ ai cũng thích. Tô Đan Hồng còn khéo léo dùng mật ong thay vì đường trắng, khiến mứt càng thêm ngọt lịm.
"Đợi lát nữa chị dâu hai về, cũng mang một ít về cho hai chị em Hiểu Trân, Hiểu Ngọc nếm thử, nhưng không được ăn nhiều quá, ngọt lắm đấy." Thấy Quý Mẫu Đan vẫn đang bận rộn, Tô Đan Hồng liền cất lời.
"Vâng, để cháu mang về cho chúng nó nếm mùi vị." Quý Mẫu Đan cười đáp.
Có Quý Mẫu Đan giúp một tay, công việc trôi chảy hẳn, hiệu suất cũng cao lên bội phần. Cô ấy làm việc từ tám giờ sáng đến mười một giờ rưỡi trưa thì Tô Đan Hồng cho nghỉ, không giữ cô ấy ở lại ăn bữa cơm nhà mà dặn đúng hai giờ chiều thì quay lại.
Cô thuê người có trả lương đàng hoàng, đương nhiên sẽ chẳng khách sáo với Quý Mẫu Đan. Hơn nữa, Quý Mẫu Đan này, suốt mười năm qua Tô Đan Hồng cũng đã hiểu rõ tính nết, nếu cô mà khách sáo quá, cô ấy sẽ tưởng mình giỏi giang có năng lực, rồi sinh lòng kiêu căng ngay.
Bởi vậy, Tô Đan Hồng dứt khoát không khách sáo với cô ấy.
Khi Quý Mẫu Đan mang một chút mứt dâu về, Tô Đan Hồng cũng chẳng oán giận câu nào, việc này hết sức bình thường thôi. Sau khi Quý Mẫu Đan về, Tô Đan Hồng liền bắt tay vào nấu cơm.
Chỉ là cả căn bếp đều tràn ngập hương vị ngọt ngào, một mùi hương ngọt đến nức mũi.
Vừa qua Tết, Viện Viện đã sang bên này ở, lúc theo Tường Tường xuống núi, cô bé cũng ngửi thấy mùi thơm, nhưng không ồn ào đòi ăn mứt dâu như Tường Tường.
"Ăn xong sủi cảo đã, lát nữa mỗi người một cái, bây giờ mà mè nheo là mẹ cho nhịn hết đấy nhé." Tô Đan Hồng nói dứt khoát.
Tường Tường bèn giở giọng kèo nài, đòi tới hai cái!
"Mẹ nói một cái là một cái. Không có hai!" Tô Đan Hồng gạt phắt lời mè nheo của thằng bé.
Sau đó, vừa đặt sủi cảo xuống, cô vừa sai thằng nhóc này đi sắp bát đĩa.
Qua Tết là nó đã lên bốn tuổi, cái thằng ranh con này, cả ngày nghịch như quỷ sứ, chẳng lúc nào chịu ngồi yên phút nào.
Tường Tường lập tức nói: "Con sắp bát phải trả tiền!"
"Vậy con ăn cơm có cần tiền không?" Tô Đan Hồng hỏi ngược lại.
"Thôi nào anh, để em sắp cho." Viện Viện ở bên kia liền nói rồi bắt đầu đi cầm bát. Tô Đan Hồng lập tức bảo: "Đi giúp em gái con đi." Tường Tường đành phải chạy đi giúp. Giờ Tô Đan Hồng không còn dùng bếp củi nữa, cô chuyển sang dùng bếp ga vừa tiện lợi vừa nhanh chóng, làm sủi cảo cũng vì thế mà dễ dàng hơn nhiều.
Mỗi người một chén sủi cảo nhân thịt bò rau cần, vỏ mỏng nhân đầy, sáng nay ăn sáng xong cô đã gói sẵn rồi đặt trong tủ lạnh, giờ chỉ cần hấp lại là có thể ăn ngay.
Rất nhanh, hai anh em Nhân Nhân và Tề Tề cũng đã trở về, cả nhà quây quần bắt đầu ăn cơm.
Mỗi người một chén sủi cảo, mấy đứa nhỏ ăn ít hơn một chút, mấy đứa lớn hơn thì ăn nhiều hơn mấy cái, Quý Kiến Quân ăn một tô lớn. Anh thích sủi cảo vợ làm, ngon đáo để!
Ăn sủi cảo xong, Tường Tường liền muốn ăn mứt dâu, nhưng Tô Đan Hồng chỉ lên chiếc đồng hồ lớn trên tường, bảo nó phải chờ nửa tiếng nữa mới được ăn.
Tường Tường có làm ồn cũng chẳng ích gì, biết mè nheo cũng vô dụng, mẹ nó căn bản không cho nó ăn, vì thế liền an phận. Sau khi ra sân sau ngắm hoa, một lát sau nó đã hái được một đóa hoa Đỗ Quyên về cho Viện Viện.
Viện Viện hoảng sợ: "Anh ơi, sao anh lại hái hoa của mẹ à?" "Không sao đâu, sân sau nhiều hoa lắm, anh tặng em đấy!" Tường Tường thản nhiên nói.