Viện Viện cùng thằng bé đi ngắm hoa.
Viện Viện rất mực yêu thích khoảng sân sau nhà mợ ba. Giờ đây vẫn chưa phải mùa, phải chờ thêm bốn, năm tháng nữa, khi những mùa hoa trong sân bắt đầu đua nở rực rỡ, kéo dài cho tới tận tháng Chín, tháng Mười.
Sân sau có đủ mọi chủng loại cây hoa. Ngoài mấy luống cúc được mang sang từ nhà cụ Hồ hàng xóm, còn có cả những bụi hồng cổ thụ được trồng thẳng xuống đất, mọc tốt um tùm.
Đặc biệt nhất là những khóm hoa hồng ấy, nào là đỏ thắm, hồng nhạt dịu dàng, rồi cả sắc vàng tươi tắn. Những đóa hoa cứ thế bung nở rạng rỡ vô cùng, ngắm mãi cũng chẳng biết chán. Viện Viện còn tỏ ra thích thú khi được phụ trách việc tưới tắm cho chúng mỗi ngày.
Tô Đan Hồng cũng chẳng bận tâm mấy tới chuyện hoa lá cành. Thấy chừng đã đến giờ, cô liền gọi bọn trẻ lại, cho mỗi đứa ăn một thìa mứt dâu rồi đưa cả lũ đi ngủ trưa.
Sau giấc ngủ trưa, chúng nó sẽ được ăn thêm một miếng nữa. Nghe vậy, cả bọn đều ngoan ngoãn kéo nhau lên giường.
Sức hấp dẫn của món ngon quả thật chẳng hề nhỏ. Tuy nhiên, bọn trẻ con còn bé, không thể ăn nhiều được. Vả lại, Tô Đan Hồng làm mứt dâu cũng là một cách khéo léo để quảng bá sản phẩm. Bản thân cô vẫn cho rằng dâu tây tươi mới là ngon nhất, lại tốt cho sức khỏe hơn cả. Mỗi khi Tô Đan Hồng bắt tay làm mứt dâu, Te Tê, Tường Tường và Viện Viện sẽ cùng nhau phụ trách vận chuyển dâu tây về nhà. Đặc biệt là hai đứa nhỏ xíu, mỗi chuyến mang được chẳng bao nhiêu, nhưng dù sao cũng coi như một phần đóng góp, chúng nó rất vui vẻ với công việc này. Tô Đan Hồng cũng không khách sáo, cứ thế sai vặt hai "lao động nhí" này.
"Đan Hồng này, Viện Viện ở đây, mỗi tháng bên đó gửi bao nhiêu tiền sinh hoạt thế?" Mẹ Quý đã cố nhịn nhưng cuối cùng vẫn không kìm được sự tò mò, liền cất tiếng hỏi.
"Viện Viện bé xíu vậy mà, ăn được là bao đâu ạ?" Nghe mẹ chồng hỏi, Tô Đan Hồng lập tức đáp thẳng thắn.
"Chưa gửi sinh hoạt phí cho nó à?" Mẹ Quý liền gặng hỏi.
Tô Đan Hồng trả lời: "Cho con bé một bát cháo là đã no nê rồi, lấy tiền làm gì cho phí ra?"
Lý Trí và Hà Thiến (bố mẹ Viện Viện) đều ngỏ ý muốn gửi tiền, nhưng không biết gửi bao nhiêu mới phải. Một tháng mười đồng, đối với một đứa trẻ thì quả là quá nhiều. Nhưng khoản tiền nhỏ ấy, Tô Đan Hồng cũng chẳng để tâm. Cô đơn thuần là yêu quý con gái, bởi lẽ cô sinh liền tù tì ba cậu con trai, chẳng có nổi một mụn con gái nào.
Không, hễ nhìn thấy con gái nhà người khác là cô lại thèm thuồng muốn có. Thế nên, việc nuôi Viện Viện, cô chẳng màng tới chi phí hay đòi hỏi gì. Nếu cô đã không thích, không muốn thì dù cho bao nhiêu tiền cô cũng chẳng thiết, nhất định sẽ không nhận.
"Cháu gái nhà lão Lý, lẽ nào lại để con nuôi không như vậy? Con đúng là người tốt bụng quá đi." Mẹ Quý buông một câu.
Tô Đan Hồng chỉ cười cười, không đáp lời.
Mứt dâu làm rất nhiều, ngày nào cũng bận rộn không ngớt, khiến cả căn nhà lúc nào cũng tràn ngập hương thơm ngọt ngào, hấp dẫn bao nhiêu đứa trẻ con trong xóm.
Tô Đan Hồng cũng chẳng hề keo kiệt. Thỉnh thoảng cô vẫn bảo Tường Tường và Viện Viện mang mứt ra chia cho đám bạn. Mỗi đứa một chút thôi, nhưng cũng đủ để chúng có một miếng ngọt lịm trong miệng.
Mặc dù cuộc sống bây giờ của mọi người đã sung túc, ấm no hơn trước rất nhiều, và đó đã là một niềm hạnh phúc lớn lao. Thế nhưng, con người thời này vẫn còn tương đối bần hàn, chưa thể nói là giàu có.
Cùng lắm thì chỉ có thể ăn no căng bụng, chứ muốn có chút quà vặt để nhấm nháp thì quả là rất hiếm hoi.
Trong thôn có một nhà mở quầy bán quà vặt lặt vặt. Đám trẻ con cứ có tiền là lại đổ xô vào đó mua những món đồ mình thích.
Nhân Nhân thì đã lớn rồi, không còn ở cái tuổi háu ăn quà vặt ấy nữa.
Te Tê lại không đến đó được, bởi cậu bé đang dốc lòng hướng tới mục tiêu được vào học tiểu học ở một ngôi trường tốt trong năm nay.
Riêng Tường Tường, đôi khi lại chạy đến xin Tô Đan Hồng một hào để ra đó mua ít "phân chuột".
Đúng vậy, nghe cái tên này, Tô Đan Hồng đã chẳng muốn ăn rồi. Nhưng bọn trẻ con lại thích mê, nào là "phân chuột", rồi "bột mơ chua" gì đó. Viện Viện cũng rất thích, thỉnh thoảng hai anh em lại rủ nhau ra quầy hàng mua một ít về ăn.
Tô Đan Hồng không ngăn cấm bọn trẻ, ăn một chút quà vặt thì không sao, chỉ có điều kem que mua ngoài tiệm thì cô không cho chúng ăn. Nếu chúng muốn, cô sẽ tự tay làm. Có sữa bột, cô làm kem sữa bò cả nhà đều thích, nhưng Tô Đan Hồng thỉnh thoảng lắm mới chế biến. Cô thường thích làm món sữa đông hai tầng, cũng là một thức quà vặt được ưa chuộng, làm bằng sữa dê. Sữa dê vốn dĩ có mùi tanh nồng, nhưng nếu biết dùng lá trà và hạnh nhân để khử mùi, cùng với các gia vị khác, thì hương vị sẽ thơm ngon vô cùng.
Tô Đan Hồng thích uống, đám trẻ con cũng thích, ngay cả ông Trương cũng gật gù khen ngon, duy chỉ có cha Quý là không hợp món này.
Nhưng điều đó không hề ảnh hưởng đến khẩu vị của Quý Kiến Quân. Bất cứ món gì Tô Đan Hồng làm, Quý Kiến Quân đều tấm tắc khen ngon, ngay cả khi đó là sữa dê đi chăng nữa.
Thật ra, ban đầu Quý Kiến Quân cũng không quen lắm, anh đã lớn chừng này rồi, còn uống sữa dê thì nghe sao được.
Thế nhưng, uống lâu dần cũng thành quen.
Vì vậy, họ đã để lại năm con dê cái đang trong thời kỳ cho sữa, ngày nào cũng có sữa dê tươi để uống. Có điều, từ khi Tô Đan Hồng làm sữa đông hai tầng bọn trẻ thích mê, chúng liền không còn chịu uống sữa dê nguyên chất nữa.
Đám nhóc đứa nào cũng kén chọn cả.
Có lẽ cũng do tay nghề của Tô Đan Hồng quá giỏi; những thứ quà vặt mua ở ngoài, ngoại trừ phân chuột và bột mơ chua ra, thì những món ăn vặt khác Tường Tường và Viện Viện căn bản không thể nuốt trôi, ăn một lần rồi sẽ không bao giờ đụng đến nữa. Hai thứ kia thì Tô Đan Hồng lại không làm, nên chúng vẫn còn có thể tiếp tục nhấm nháp.
Khi trong nhà có đồ ăn ngon, Quý Mẫu Đan đến làm việc cũng được hưởng lộc. Trong tình huống bình thường, chỉ cần cô ta biểu hiện tốt, trước khi về nhà cô đều sẽ cho cô ta mang vài thứ về.
Có một lần Quý Mẫu Đan hơi xao nhãng, lúc làm việc thì chỉ tập trung tán gẫu, Tô Đan Hồng lập tức lơ đi cô ta, món sữa đông hai tầng cũng chẳng thèm phần. Quý Mẫu Đan liền hiểu ra, quả nhiên Tô Đan Hồng nói được làm được, cô ta đành nghiêm túc bắt tay vào công việc.
Nhưng cô ta cũng chẳng làm được bao lâu. Vốn dĩ Tô Đan Hồng dự định làm việc này trong một tháng, nhưng chưa đến một tháng thì dâu tây đã hết sạch. Sau đó chỉ còn sót lại một ít, Tô Đan Hồng định cho bọn trẻ đi hái về ăn, ăn xong thì cho những đứa bạn nhỏ của chúng nữa.
"Đan Hồng, trên núi còn việc gì nữa không?" Quý Mẫu Đan nhận tiền lương xong thì hỏi.
Chưa đến một tháng, thiếu hai ngày, nhưng Tô Đan Hồng cũng chẳng so đo hai ngày đó, trả cô ta tiền lương đủ một tháng, 80 đồng, điều này khiến cô ta rất vừa lòng.
Năm ngoái tiền lương vẫn là 70, năm nay đã tăng lên 80, tăng nhanh thật.
"Tạm thời thì không có. Khi nào có việc em sẽ tìm chị, dù sao chị dâu hai làm việc cũng không tệ." Tô Đan Hồng nói.
Nói là không tệ, nhưng thực ra là do cô ra mặt trấn giữ Quý Mẫu Đan, nếu không thì cô ta có thể leo lên nóc nhà mà lật ngói luôn không chừng.
Được câu trả lời vừa ý, Quý Mẫu Đan liền giúp cô thu dọn phòng bếp, rửa sạch sẽ các dụng cụ rồi mới trở về.
Tô Đan Hồng thừa biết cô ta không giấu nổi cái nết vụ lợi của mình, biết cô ta muốn tranh thủ cơ hội kiếm tiền lần sau, cũng mặc kệ cô ta, đưa Viện Viện ra sân sau để tưới nước suối cho những cây hoa hồng.
Từ sau khi bước vào tháng tư, những bông hoa hồng trong sân sau của cô đã bắt đầu nở rộ.