Trọng sinh làm giàu

Chương 381

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~6 phút

Thím Hồ trồng hoa cả đời mà chưa thấy ai chỉ tùy tiện trồng thôi mà có thể chăm sóc tốt đến như vậy.

Nhà bà sống nhờ nghề làm vườn, cứ đến mùa hoa thì sẽ có xe tải đến chở hoa đi bán trong thành phố.

Việc buôn bán cũng rất chạy. Gia đình bà coi việc chăm sóc hoa là gốc rễ, hoa còn quan trọng hơn cả con cái.

Đâu giống như Tô Đan Hồng, cô bé chỉ chăm hoa một cách tự nhiên, rảnh rỗi thì tiện tay tưới nước, thế mà hoa lại tươi tốt lạ thường. Như gốc hoa hồng này, nhà thím cũng từng trồng, nhưng chỉ độc một màu đỏ mà thôi.

Tuy là màu sắc mang ý nghĩa vui mừng, nhưng cũng có chút đơn điệu.

Thế nhưng hoa Tô Đan Hồng trồng, một gốc có thể cho ra hai, thậm chí là ba loại màu khác nhau. Đây quả thực là một tay nghề khéo léo.

Thế nhưng, khi có ai hỏi bí quyết là gì, Tô Đan Hồng cũng chẳng rõ, chỉ nói có lẽ là do dùng phân gà, lại thêm một chút phân dê nữa.

Trồng hoa thì cũng nên bón phân, nếu không thì hoa nhất định sẽ không phát triển tốt được.

Mà những chuyện lặt vặt như thế này, cô thường giao cho Tề Tê làm. Cậu bé sẽ đi thu gom một ít phân gà, phân dê, sau đó chôn ở dưới gốc hoa.

Trên núi có rất nhiều phân và nước tiểu của gia súc, Quý Kiến Quân đã tận dụng chúng để bón cho mấy chục mẫu đất của mình, còn dùng để bón cho vườn trái cây nữa. Vì thế, dù phân và nước tiểu có nhiều đến mấy cũng đều có chỗ dùng, không hề lãng phí. Người trong thôn biết phân bón giúp vườn trái cây tăng độ màu mỡ của đất nên đôi khi cũng sẽ đến đổi một chút cám heo lấy phân bón.

Thím Hồ cũng không thích mắc nợ ai, bình thường đều sẽ mang một ít hạt giống hoa đến tặng Tô Đan Hồng, sau đó sẽ xin một ít phân bón.

Đối với chuyện thím Hồ hỏi mua hoa, Tô Đan Hồng từ chối: "Cũng chỉ có chút ấy, bán thì chẳng được bao nhiêu tiền, chi bằng cứ giữ lại để nhà mình ngắm, mấy đứa nhỏ cũng thích lắm." Thím Hồ có chút tiếc nuối, nhưng bà biết tính cô rồi, chỉ cần cô thích thì dù một chậu hoa hồng ba màu có thể bán được hai trăm đồng trở lên, cô cũng nhất quyết không bán.

Dù sao thì nhà cô không hề thiếu tiền, căn bản chẳng cần dựa vào việc bán hoa để kiếm sống. Những thứ có thể bán đều là những thứ cô đã định bán, giống như hoa cúc thì cô sẽ bán, còn những loại khác thì cô không nỡ.

Thím Hồ nói chuyện với cô một lúc, lúc bà về, Tô Đan Hồng đưa cho bà một rổ anh đào: "Thím mang về cho mấy đứa nhỏ ăn đi." "Được thôi." Bà và Tô Đan Hồng đã quen thân, nên cũng không từ chối, mà mang về. Rất nhanh sau đó, bà để cháu mình sang trả lại rổ. "Thím Hồng ơi, sao thím không bán hoa? Bán hoa có thể kiếm rất nhiều tiền mà." Viện Viện nhìn cô bé nói.

Mặc dù còn nhỏ, chưa có khái niệm rõ ràng về tiền, nhưng cô bé biết tiền có thể mua được đồ, giống như bé và anh Tường Tường sẽ cầm tiền ra tiệm tạp hóa mua một chút "cứt chuột" và ô mai để ăn.

"Nhà ta không thiếu tiền nên sẽ không bán đâu con à, giữ lại để nhà mình ngắm, Viện Viện có thích hoa không?" Tô Đan Hồng hỏi. "Dạ thích ạ, hoa đẹp lắm." Viện Viện đáp. Tô Đan Hồng gật gật đầu, đưa cho bé một bình tưới nhỏ: "Con đi tưới nước cho hoa đi, bây giờ nắng càng lúc càng gay gắt nên hoa cần được tưới nước đấy."

"Dạ." Viện Viện ngoan ngoãn gật đầu.

Tô Đan Hồng rất thích cô bé nhỏ nhắn, đáng yêu này. Người ta thường nói ba tuổi nhìn tính cách, bây giờ Viện Viện đã bốn tuổi rồi, đã có thể nhìn ra được phẩm chất, tính cách của con bé. May mắn là bé không thừa hưởng tính tình của mẹ mình. Tính tình Viện Viện rất dịu dàng, lại còn rất khéo léo.

Nhưng cũng không đánh mất vẻ thông minh, nhất là khi vẽ tranh, mặc dù còn nhỏ, nhưng bé vẽ đồ vật rất có hồn.

Ông Trương vì có đầu bếp riêng nên đã lâu không xuống núi ăn cơm. Năm nay Quất Tử đã cao lớn hơn không ít, Quý Kiến Quân liền để cô bé làm đầu bếp, phụ trách ba bữa cơm một ngày. Ông Trương sẽ phụ trách mua thức ăn, mua xong thì đưa qua cho Quất Tử nấu.

Ngoài nấu cơm thì Quất Tử cũng sẽ làm những việc khác, vô cùng chăm chỉ, không hề lười biếng chút nào.

Vì trên núi tiện nấu nướng, nên mọi người cũng dùng bữa ngay tại đó, không cần tất tả về nhà. Ban đầu, thức ăn trên núi tuy ngon nhưng có chút lạ miệng, song dần dà, ai nấy cũng đã quen.

Cô bé Quất Tử quả là người chăm chỉ, tháo vát. Hầu hết việc nhà đều do cô bé đảm đương, lại còn giúp nhặt trứng và cho gà ăn.

Có Quất Tử giúp đỡ, dĩ nhiên ông Trương thảnh thơi hơn nhiều. Từ đó, ông mới để ý đến Viện Viện, nhận thấy bức tranh do bàn tay bé nhỏ của con bé vẽ ra vô cùng có tiềm năng.

Dù tuổi còn nhỏ, con bé đã vẽ được dê, vẽ ngựa rất rõ nét, có thể nhận ra đó là con vật gì chứ không phải kiểu vẽ lung tung bốn chân một đầu. Tranh của Viện Viện thực sự có hồn.

Chỉ là vì còn quá nhỏ nên con bé chưa thể vẽ được nhiều vật khác. Nhưng ông Trương xem xong thì rất lấy làm thích thú, thậm chí còn cầm bút vẽ tặng Viện Viện một bức tranh đua ngựa sống động như thật.

Bức tranh khiến cả ba anh em Nhân Nhân đều trầm trồ nể phục.

Quý Kiến Quân và Tô Đan Hồng cũng không khỏi khâm phục. Quả không hổ danh là giáo sư Đại học Bắc Kinh, tài năng quả thật hơn người! Ông Trương lại cầm bức tranh hỏi Viện Viện: "Cháu thấy ông vẽ có đẹp không?"

"Dạ đẹp ạ!" Viện Viện ngước nhìn đến ngây dại, đôi mắt ánh lên vẻ sùng bái. "Vậy cháu có muốn theo ông học vẽ tranh không?" Ông Trương cười hiền hậu hỏi.

"Có được không ạ?" Viện Viện nhìn ông đáp lời, con bé biết ông vẫn luôn dạy anh Nhân Nhân học chữ.

"Chỉ cần cháu muốn thì có thể học." Ông Trương gật đầu nói. Viện Viện liền quay sang hỏi Tô Đan Hồng. Tô Đan Hồng đương nhiên không có ý kiến gì, chỉ là lúc ông Trương xuống núi dùng cơm, cô có hỏi: "Cha nuôi dạy hai cháu học có khiến người mệt mỏi không?" "Mệt mỏi cái gì chứ, trước đây ta còn dạy cả mấy lớp một lúc kìa." Ông Trương đáp. Lời này ngược lại là sự thật, Tô Đan Hồng bật cười, cũng không bận tâm thêm.

Thế là, Viện Viện bắt đầu theo cha nuôi Trương học vẽ tranh. Năng khiếu hội họa của Viện Viện, ngay cả Nhân Nhân cũng phải kinh ngạc, ba anh em bọn họ đều không có thiên phú ấy, không ngờ Viện Viện mới bốn tuổi mà đã sở hữu!

Cứ thế, Viện Viện không còn chơi chung với Tường Tường nữa, cô bé rất say mê vẽ tranh. Dưới sự chỉ bảo của cha nuôi Trương, Viện Viện tiến bộ rất nhanh.

"Ông nội nuôi, người xem con nên học gì mới tốt ạ?" Tường Tường cảm thấy mình không thể không học gì nên đến hỏi.

"Cháu học viết chữ cùng anh cả được không?" Ông Trương hỏi. Tường Tường cảm thấy rất tốt, thế nhưng mới luyện được hai ngày đã ném bút đi chơi rồi. Ông Trương cũng chẳng nói gì, cái thằng nhóc này mà chịu ngồi yên một chỗ thì mới là chuyện lạ.

Cuối tuần Lý Trí đến thăm, mang theo một chút quà vặt mua từ huyện thành.

"Cha ơi, cha xem con vẽ này." Viện Viện hiểu rằng đây là cha mình, cô bé đã có nhận thức nên vừa thấy anh đến liền cầm bức vẽ ra cho cha xem.

Trọng sinh làm giàu

Chương 381