Vân Đại Hải thấy thái độ của cô ấy như vậy càng trở nên giận dữ. Bây giờ mỗi ngày anh ta đều vô cùng bận rộn, ngày xưa lúc cùng Quý Vân Vân hợp tác buôn bán quần áo, cô nàng kia đã cho anh ta học lái xe trước, cũng phụ trách việc nhập xuất hàng, chính vì vậy anh ta mới biết lái xe.
Giờ đây, anh ta cũng lấy nghề lái xe làm kế sinh nhai, không ít người thuê anh ta lái xe chở hàng, mỗi ngày đều mệt muốn đứt hơi, nhưng một tháng cũng kiếm được khoảng tám chín mươi đồng tiền công.
Thế nhưng anh ta cũng đưa cho vợ hai mươi đồng tiền chợ búa, như vậy cũng đã không ít. So với trước đây cả tháng lương mới chỉ được có nhiêu đó, hơn nữa vẫn còn để dành ra không ít. Nhìn bàn ăn không có chút thịt thà nào, chỉ có chút rau dưa, quan trọng nhất là còn mặn chát, anh ta làm sao mà nuốt nổi?
Vân Đại Hải đi tới đập cửa, đứng ngoài chửi bới, nhưng chị dâu cả Vân cũng chẳng thèm để ý tới anh ta, im lặng không buồn đáp lời.
Đám trẻ con đều đã ăn cơm, ăn xong cũng ra ngoài bận làm việc. Đứa thì ra đường chơi, đứa thì thu dọn bát đũa. Đối với cảnh cha mẹ cãi vã om sòm này, chúng sớm đã nhìn thấy quá nhiều rồi, nhất là mấy tháng gần đây. Trước đây còn nghiêm trọng hơn nữa, còn đòi ly hôn lên ly hôn xuống.
Vân Đại Hải không nuốt trôi cục tức này, tuy nhiên anh ta cũng chẳng muốn ở nhà, vậy là tắm rửa thay quần áo rồi đi ra ngoài. Anh ta vừa đi, một đứa con của anh ta liền ra cổng báo cáo với mẹ nó.
Cả đường đi tâm trạng của Vân Đại Hải cực kỳ tệ, anh ta thậm chí còn chẳng thèm để ý những thứ đồ này có đắt hay không, mua xong xách thẳng đi luôn. Những thứ đồ này không phải mua cho cô vợ đó, cũng không phải mua cho đám con của cô ta thì tuyệt đối là đem đi tới chỗ Quý Vân Vân!
"Đã nói rồi mà cô còn không tin, giờ mắt đã sáng ra chưa?" Chu Chí chẳng biết từ đâu xông ra, nói.
"Sao anh lại ở đây?" Mắt chị dâu cả Vân hơi đỏ hoe, hỏi.
Cô ấy quả thực đã quá thất vọng, đã hoàn toàn thất vọng về tên đàn ông tệ bạc Vân Đại Hải này. Mỗi tháng chỉ đưa cho gia đình hai mươi đồng tiền sinh hoạt phí, đám trẻ con đều phải ăn cơm, hai mươi đồng đủ ăn gì chứ? Nếu không nhờ vào chỗ tiền tiết kiệm trước đây của cô ấy, thỉnh thoảng lấy ra bù vào thì chỗ tiền này căn bản chẳng đủ dùng! Còn Vân Đại Hải, anh ta có tiền nhưng anh ta không chịu nuôi mẹ con cô ấy, anh ta mua đồ bổ đắt tiền cho con hồ ly tinh Quý Vân Vân đó ăn!
"Quý Vân Vân sai tôi theo dõi cô, tôi không phải đang theo dõi hay sao, nếu không cô ta bỗng nhiên tới tra xét thì tôi không biết ăn nói sao cả." Chu Chí trả lời.
Sau đó anh ta lại an ủi chị: "Được rồi, chị chớ có buồn phiền nữa, tôi đã nói với chị rồi mà. Giờ đây trong mắt Vân Đại Hải chỉ toàn là Quý Vân Vân và cái thai trong bụng cô ta thôi, còn đâu sự tồn tại của mấy mẹ con nhà chị nữa? Nếu không phải do chị cố chấp không chịu ly hôn, anh ta nhất định đã ly hôn rồi. Đến nước này rồi chị còn mong ngóng anh ta còn chút tình cảm nào với chị hay sao?"
"Liên quan gì tới anh!" Chị dâu cả Vân gắt gỏng nói.
"Đương nhiên là liên quan tới tôi rồi." Chu Chí nắm lấy tay chị, chị dâu cả Vân như bị bỏng muốn rụt về, nhưng lại bị anh ta siết chặt hơn: "Em tin anh một lần, chỉ một lần này thôi. Anh nhất định sẽ đối xử tốt với em, đừng theo Vân Đại Hải nữa. Cái gã đàn ông đó căn bản chẳng hề hay biết em đã hy sinh biết bao nhiêu vì anh ta đâu. Em hãy theo anh đi, tuy Chu Chí anh đây không có bản lĩnh gì ghê gớm, nhưng đại khái là sẽ không để người phụ nữ của mình phải khổ sở đến nông nỗi này!"
"Anh đừng như vậy." Chị dâu cả Vân rụt rè nói.
"Trước đây anh nói em không tin, giờ chính mắt em cũng nhìn thấy Vân Đại Hải làm những chuyện gì rồi đó, lẽ nào em vẫn không đồng ý chấp nhận anh?" Chu Chí nói bằng giọng tha thiết.
"Anh toan tính trò gì vậy? Tôi lớn tuổi hơn anh nhiều như thế, điều kiện của anh lại tốt đến vậy, anh đi tìm một cô gái trẻ đẹp khác đi." Chị dâu cả Vân đáp lời.
Đối với chị ta mà nói, điều kiện của Chu Chí cực kỳ tốt. Phải biết rằng để làm được lái xe cho ông Quách, anh ta ăn mặc rất là bảnh bao, thậm chí chị dâu cả Vân còn thấy anh ta trông khá sang trọng, có vẻ đáng tin cậy. "Anh muốn giúp em chăm sóc gia đình, muốn nếu như em chịu theo anh, anh nhất định sẽ giúp em chăm lo cho gia đình đàng hoàng. Anh ra ngoài lăn lộn làm việc, về nhà cũng có bữa cơm nóng hổi để ăn." Chu Chí giãi bày tâm sự.
“Anh không cần em trả lời anh ngay đâu, nhưng em phải biết rằng có anh đợi em là được. Chỉ mong em đừng để anh đợi quá lâu, được không?” Anh ta vừa nói vừa nhìn chị dâu cả Vân. Chẳng trách hồi đó anh ta cưa đổ Quý Vân Vân, quả thực rất có bản lĩnh. Ngay cả một người phụ nữ từng trải như chị dâu cả Vân, căn bản cũng khó lòng tránh khỏi những lời tình cảm ngọt ngào này của anh ta.
Đây quả thực là những lời dễ nghe nhất trên đời này rồi, chị dâu cả Vân từ trước đến giờ chưa từng được nghe Vân Đại Hải nói những lời như vậy.
Chị ta thất thần bước từng bước về nhà, sau đó khép mình trong phòng ngủ. Chị sờ lên trán, nơi Chu Chí vừa đặt một nụ hôn, trái tim chị đập dồn dập, hệt như cái thuở ban đầu khi chị còn ở cạnh Vân Đại Hải năm đó.
Tên Vân Đại Hải hoàn toàn không biết gia đình chị dâu cả đang khốn khổ đến mức túng quẫn để tìm Quý Vân Vân. Thấy Quý Vân Vân tay đỡ bụng bầu, chầm chậm bước xuống thì anh ta vô cùng vui vẻ, đặc biệt là sắc mặt cô ta hồng hào, tươi tắn lạ thường. "Thật là vất vả cho em rồi, con bây giờ có quậy lắm không?” Vân Đại Hải cười hỏi.
"Nó quậy lắm, có lúc buổi tối bị nó quậy cho không ngủ nổi." Quý Vân Vân nói, cũng thầm đánh giá nét mặt của Vân Đại Hải.
Thấy dáng vẻ của anh ta vẫn như thường, cô ta thầm nghĩ chắc không phải anh ta đã bàn tính gì với chị dâu cả, sắc mặt liền dịu đi đôi chút, nói: "Anh đến đây làm gì? Đã bảo là đừng tới đây rồi, nhỡ may ông Quách bỗng nhiên về bắt gặp thì gay go biết chừng nào?”
"Nơi này khá hẻo lánh, ông ta không biết đâu. Anh cũng là nhớ hai mẹ con em, cố tình tới đây thăm." Vân Đại Hải nói, đưa túi đồ bổ mới mua cho cô ta, dặn dò: "Số đồ này em nhớ ăn bồi bổ vào, sau này anh lại mua cho nữa."
"Anh có lòng rồi." Quý Vân Vân liếc mắt một cái rồi nhận lấy, nói: "Nếu như không có chuyện gì khác thì em về đây, anh cũng để ý kỹ mụ vợ già ở nhà anh, đừng để bà ta làm um sùm lên!"
"Anh biết rồi, lần trước bị anh dọa ly hôn, cô ta cũng không dám gây chuyện nữa rồi." Vân Đại Hải nói.
Quý Vân Vân bĩu môi, nghĩ bụng người đàn bà kia còn dám đến vòi tiền cô ta nữa chứ.
Tuy nhiên, cô ta chẳng nói thêm gì, chỉ đợi Vân Đại Hải rời đi liền xách đồ về nhà. Thế nhưng, mớ đồ này căn bản cô ta chẳng coi trọng chút nào. Đồ uống hả, nào có so được với tổ yến và hải sâm cao cấp đầy dinh dưỡng mà ông Quách đã mua cho cô ta chứ?
"Vú Vu, chỗ đồ uống này lát nữa v.ú đem về cho con dâu nhà v.ú uống đi, lần trước không phải nghe nói cô ấy có bầu rồi sao." Quý Vân Vân trực tiếp nói với người giúp việc.
"Bà chủ, cái này tốt lắm mà thưa bà chủ? Đây đều là đồ dinh dưỡng không tệ đâu ạ." Vú Vu vừa nhìn liền lên tiếng thắc mắc.
"Không sao, đều là đồ nhà tôi đem đến. Tôi đã có chỗ đồ ông Quách mua cho rồi nên không dùng đến những thứ này, v.ú cứ đem về đi." Quý Vân Vân nói. "Vậy thì cảm ơn bà chủ nhiều lắm ạ." Vú Vu vui mừng khôn xiết, vội vã cảm ơn.
Quý Vân Vân hài lòng gật đầu, với cách xưng hô "bà chủ" này, cô ta rất đỗi hài lòng.