Những ngày tiếp theo, Chu Chí đều gọi điện thoại báo cáo cho Quý Vân Vân mọi nhất cử nhất động của chị dâu cả Vân mà anh ta quan sát được. Trong nhà Quý Vân Vân đã lắp điện thoại, một tháng hết hơn một nghìn tiền phí nhưng với số tiền này cô ta chẳng mảy may bận tâm.
Điều khiến Quý Vân Vân bất mãn đó chính là, Chu Chí không phát hiện ra điều gì bất thường. Bởi vì tin tức anh ta báo cáo đều là mỗi ngày chị dâu cả Vân chỉ đi mua rau, nấu cơm, đón con, ngoài ra thì căn bản không có hành động nào khác đáng chú ý.
Hôm nay Quách Đông Lương đến liền nhìn thấy Quý Vân Vân nhíu mày rầu rĩ.
Quý Vân Vân đương nhiên đang phiền não rồi, không vạch trần được người đứng sau chị dâu cả Vân thì tâm tình cô ta liền không thoải mái. Hay là nói, chị dâu cả Vân hoàn toàn không có ai đứng sau lưng, chỉ có một mình chị ta mà thôi?
"Sao thế, không khỏe trong người sao?" Quách Đông Lương vừa bước vào cửa liền nhìn thấy vậy, không khỏi lên tiếng hỏi.
"Sắp sinh rồi, hơi sợ một chút thôi." Quý Vân Vân làm nũng nói.
Quách Đông Lương lập tức bắt đầu hỏi han quan tâm, Quý Vân Vân thưởng thức sự quan tâm đó rồi mới lên tiếng: “Anh yên tâm đi, em nhất định sinh cho anh một quý tử khỏe mạnh."
Còn về chuyện của chị dâu cả Vân, thôi vậy. Nếu thật sự chỉ có một mình chị ta vậy thì mỗi tháng cho ít tiền để tống khứ là được. Giờ đang lúc cấp bách, phải ưu tiên sinh con ra trước để củng cố địa vị mới đúng đắn.
Nửa tháng sau Quý Vân Vân sinh con, quả thực đã sinh một bé trai mập mạp, nặng đúng ba cân rưỡi.
Bởi vì thai kỳ được tẩm bổ đầy đủ, thêm trước đây đã từng sinh con nên lần này sinh rất nhanh. Hơn nữa sau khi em bé ra đời, mọi chỉ số đều đạt chuẩn, là một đứa bé khỏe mạnh.
Lúc Quý Vân Vân sinh con, Quách Đông Lương vẫn ở cạnh cô ta, nhìn thấy con trai của mình ra đời, ông cười tít mắt, hậu tạ cho y tá bác sĩ không ít tiền.
Sau khi đứa bé này ra đời, vốn liếng của Quý Vân Vân từ bảy phần giờ đã trực tiếp tăng lên mười phần, hoàn toàn được củng cố.
Quách Đông Lương còn thuê một người bên ngoài về chăm sóc mẹ con cô ta, ngoài ra ông còn thưởng cho Quý Vân Vân một vạn đồng tiền thưởng.
Hai người giúp việc đều bày tỏ họ chưa từng thấy người đàn ông nào chiều chuộng vợ như vậy, Quý Vân Vân nằm cữ quả thực là hết sức thoải mái.
Giờ trời cũng bắt đầu trở lạnh, Tô Đan Hồng cũng mặc thêm áo rét cho các con.
Cô cũng may một bộ quần áo mới cho Viện Viện, cô bé vô cùng yêu thích.
Giờ đây cô bé thích chơi cùng Tường Tường, tình cảm với đứa em trai này cực kỳ thân thiết, chỉ có điều, thằng bé Tường Tường này đúng là một đứa nhóc tinh quái, rõ ràng nhỏ hơn Viện Viện nhưng lại láu cá, khiến Viện Viện phải gọi mình là anh. Nó đã lừa Viện Viện như thế này: "Muốn làm chị gái thì phải thương em trai, chứ không phải em trai thương chị gái đâu. Nhưng nếu làm em gái của anh, anh đây nhất định sẽ bảo vệ em, còn đưa em đi chơi nữa."
Vậy là Viện Viện cứ gọi nó là anh. Người lớn thấy vậy cũng chẳng buồn sửa lại, cứ thế gọi Tường Tường bằng anh.
Tường Tường thấy thế cũng hưởng ứng ra trò, nhiều lúc đến Tô Đan Hồng cũng phải coi Tường Tường quả thực là anh, còn Viện Viện mới là em gái.
Tuy nhiên, phải công nhận rằng, có thằng nhóc Tường Tường này chơi cùng, Viện Viện đã thay đổi hẳn so với trước kia. Trước đây, cô bé không dám chơi với những đứa trẻ khác, lúc nào cũng rụt rè, nhút nhát.
Nhưng bây giờ, cô bé đã có dăm ba chị em gái trong thôn, chơi với nhau cũng khá thân thiết.
Hơn nữa, tính cách của cô bé cũng cởi mở, hoạt bát hơn nhiều, muốn gì đều tự mình nói ra, chẳng chịu để mình phải chịu thiệt. Điểm này thì y hệt như Tường Tường, đúng là học theo nó.
Ví dụ như lần may áo này, chính là do Viện Viện yêu cầu, cô bé muốn thêm một bông hoa nhỏ trước n.g.ự.c áo.
Tô Đan Hồng liền thêu cho cô bé một bông hoa sen nhỏ cực kỳ tinh xảo. Viện Viện cũng rất thích, trước khi mặc đều muốn tự mình xoa xoa bông hoa nhỏ xinh đó. Tháng Mười này tuy chưa lạnh bằng tháng Chạp, nhưng gió bấc đã bắt đầu thổi từng cơn lùa về, sáng sớm ra đường đã thấy lạnh thấu xương.
Cũng bởi vậy mà Tô Đan Hồng đã bắt tay vào chuẩn bị những món tẩm bổ cho cả nhà. Mùa đông là lúc cần bồi bổ. Nếu mùa đông mà tẩm bổ tốt thì cả mùa đông sẽ khỏe mạnh, dù có bị cảm cúm thì cũng chỉ dăm ba ngày là khỏi, thể chất cũng được tăng cường không ít.
Hơn nữa không chỉ mùa đông, lúc giao mùa xuân hạ hay bị cúm cũng sẽ ít bị ốm vặt hơn nhiều.
Hôm nay Tô Đan Hồng hầm hai con gà.
Một con cho lũ trẻ ăn, cô còn đặc biệt sang gọi thêm Quý Tiểu Đông, hai chị em Hiểu Ngọc và Hiểu Trân nữa.
Cùng với Nhân Nhân, Tê Tê, Tường Tường và cả Yên Nhi, chừng ấy đứa trẻ con mà chén sạch một con gà, đứa nào đứa nấy vẫn còn thòm thèm ra mặt.
Mỗi đứa một bát canh cộng thêm ít thịt gà, ăn một cách ngon lành. Trẻ con vốn dĩ đã vậy, món gì mà được ăn chung với chúng bạn là tự dưng thành ngon miệng hơn hẳn.
Con gà này hầm để bồi bổ cho lũ trẻ nên chỉ cho một chút vài vị thuốc bắc, không cho thêm gì khác. Đối với trẻ con mà nói, như vậy đã là quá tốt rồi, bởi vì bình thường ăn uống no đủ là trẻ con đã phát triển cực tốt, chẳng cần phải tẩm bổ thêm gì cao sang.
Nhưng gà mà Tô Đan Hồng và Quý Kiến Quân ăn lại được cô cho thêm chút đông trùng hạ thảo quý hiếm.
Ở tuổi này, cả hai đã đến lúc cần bồi bổ để giữ gìn sức khỏe. Đông trùng hạ thảo là năm ngoái Quý Kiến Quân đi buôn ngựa mà mang về, là đồ khô nên để cả năm trời cũng chẳng lo hỏng hóc. Thỉnh thoảng Tô Đan Hồng lại hầm gà cho Quý Kiến Quân dùng. Cô chỉ uống phần nước canh, còn lại thịt gà và các vị thuốc đều để Kiến Quân ăn cả. Quanh năm suốt tháng Kiến Quân chẳng mấy khi bị cảm cúm, vào mùa hè có lúc hơi có triệu chứng bị cảm nắng nhẹ nhưng cũng chỉ qua dăm ba hôm là lại khỏe khoắn, thể trạng và gân cốt đều tráng kiện như vâm. Chuyện này há chẳng phải có liên quan mật thiết đến việc được Tô Đan Hồng ngày ba bữa chuẩn bị cơm canh thịnh soạn, lại thỉnh thoảng được cô bồi bổ thêm vài món quý sao?
Tô Đan Hồng đối với việc chăm sóc sức khỏe này dày công sức. Cô cảm thấy ăn uống đầy đủ, dinh dưỡng thì sẽ ít ốm đau bệnh tật hơn. Nếu không, tiết kiệm quá, tiền bạc dành dụm cả đời rồi lại đổ hết vào bệnh viện thì có cần thiết phải tự hành hạ bản thân mình đến mức đó không chứ?
Chính vì lẽ đó, mỗi bữa cô đều nhắc nhở Kiến Quân ăn uống cho đủ chất, ngoài kia anh bận rộn làm việc vất vả, có sức khỏe mới gánh vác nổi chứ?
Không chỉ thịt gà nhà mình được thêm đông trùng hạ thảo, mà Tô Đan Hồng còn dặn Quất Tử hầm gà trên núi cũng bỏ thêm đông trùng hạ thảo, để bồi bổ cho hai cụ. Nhờ vậy mà sức khỏe của hai người ngày càng sung mãn. Đặc biệt là cụ Trương, cụ cảm thấy cuộc sống hiện giờ đúng là an nhàn sung sướng, mỗi ngày trôi qua thật thư thái.
Chẳng phải lo nghĩ điều gì, làm sao mà không thoải mái cho được?
Mới chớm đông đã tẩm bổ như thế, quả nhiên hiệu nghiệm trông thấy. Trẻ con trong làng đứa nào đứa nấy đều sụt sịt cảm cúm, mà lũ trẻ nhà họ Quý thì vẫn cứ tươi roi rói.
Đứa nào đứa nấy cũng đều mạnh như vâm.
"Mẹ ơi, anh Tiểu Đông nói tối nay sang nhà mình ăn cơm." Nhân Nhân vừa xuống núi đã vội báo.
"Kêu nó sang đi con." Tô Đan Hồng nói. Bữa cơm nhà mình vốn thường nấu dư giả một chút. Lỡ có ăn không hết thì cũng chẳng sao, đằng nào thì dưới bếp còn có cả bầy chó Tiểu Hắc, với lại đem cho gà ăn cũng tiện, thành thử cô chẳng bận tâm chuyện ấy.