Phương thức kinh doanh của Giám đốc Hà quả thật rất được lòng người. Vốn dĩ xưởng giày chỉ có một bữa cơm trưa, nhưng sau đó còn hỗ trợ thêm một bữa sáng nữa. Bữa sáng gồm có cháo trắng và dưa muối, kèm theo nửa quả trứng vịt muối hoặc trứng gà muối, cụ thể sẽ tùy theo nguồn cung ứng. Tất cả các bữa sáng đều được miễn phí. Trước mắt bữa trưa cũng được miễn phí, nhưng sau này có thể sẽ cần thu một chút tiền. Những chuyện này lúc ban đầu Giám đốc Hà cũng đã trình bày rõ, đây là phúc lợi dành riêng cho những công nhân đầu tiên của công xưởng.
Còn về thời điểm thu tiền ăn trưa, cứ đợi đến lúc đó rồi quyết định sau. Tuy nhiên, việc cung cấp thêm một bữa sáng miễn phí không nghi ngờ gì đã khiến cho công nhân ai nấy đều hớn hở.
Dạo gần đây, cho dù cuộc sống đã khá giả hơn nhiều so với mấy năm trước, nhưng nhà nào mà chẳng phải tính toán chi li? Hơn nữa, đa phần công nhân đến nhà máy giày da làm việc đều là người đã lập gia đình, đương nhiên họ sẽ chắt bóp từng đồng để dành dụm. Vì vậy, cho dù chỉ là một bữa sáng đơn giản, cũng khiến cả đám người mừng thầm.
Còn về những xưởng khác, bên đó chẳng có ưu đãi gì đặc biệt. Tuy là có cơm trưa nhưng đều phải trả tiền, mà đồ ăn cũng chẳng ngon lành như ở xưởng bên này.
Nhờ có thêm nhà xưởng này, việc buôn bán trứng vịt muối, trứng gà muối của Quý Kiến Quân cũng trở nên phát đạt không ít. Cung cấp cho xưởng sản xuất thì phải giảm giá một chút, tuy nhiên làm ăn buôn bán thì tất phải có lời. Hơn nữa, xưởng nhập hàng ngày nào cũng mua nên lợi nhuận cứ thế tích tiểu thành đại. Chủ yếu là trứng gà muối, trứng vịt muối của nhà anh rất thơm ngon, nổi tiếng xa gần.
Năm nay, số vịt Quý Kiến Quân nuôi ở hồ chứa nước lại tăng lên, tăng hơn một trăm con. Chỗ hồ chứa nước còn được rào thành một khu riêng để chăn nuôi vịt, nếu để nuôi thả tự do thì đám cá con trong hồ chẳng mấy chốc sẽ bị ăn sạch mất.
Hiện tại, đều dùng ngô hạt và lương thực thô để nuôi vịt, đương nhiên cũng sẽ cho ăn thêm chút tôm cá vụn, dẫu không nhiều nhặn gì.
Hôm nay, Tô Đan Hồng cùng Quý Kiến Quân đi tới hồ chứa nước. Đã lâu lắm rồi cô không ghé qua đây, bèn sai Quý Kiến Quân chèo thuyền đưa cô đi một vòng, rắc thật nhiều nước Linh Tuyền xuống đó mới an tâm.
Mỗi năm cô đều phải tới đó rắc một chút. Hồ chứa nước tuy không nhỏ, lại là môi trường tự cung tự cấp đầy đủ tôm cá, nhưng nhờ có nước Linh Tuyền, tỉ lệ sống của tôm cá cũng tăng lên bội phần, thịt cá cũng săn chắc, thơm ngon hơn hẳn.
Chỗ vịt kia cô cũng cho uống nước Linh Tuyền. Cô đặt một thùng nước đầy ở đó, chúng khát thì cứ tự nhiên sang mà uống.
Có vẻ như đám động vật này đều có linh tính, cảm nhận được sự kỳ diệu của nước Linh Tuyền nên lũ lượt kéo đến uống. “Mỗi lần cháu cho uống nước thì chúng đều tới uống, lúc thím cho thì chẳng con nào ngó ngàng tới.” Thím Hứa cười nói. “Con vừa hay gặp lúc chúng nó uống thôi.” Tô Đan Hồng giải thích rõ.
Tuy nhiên thím Hứa không cho là vậy. Những người có tuổi như bọn họ, rất tin vào thần linh.
Bà ấy cảm thấy trên người Tô Đan Hồng có phúc khí, bởi cứ mỗi lần cô ghé qua, đừng nói tới cá trong hồ đều nổi lên mặt nước lấp lánh, mà chỉ một thời gian sau đó, đàn vịt cũng đẻ trứng nhiều hơn hẳn, quan trọng nhất là chúng chẳng hề bị gầy đi chút nào.
Vịt đẻ trứng tốn rất nhiều năng lượng và sức lực, nhưng sau khi Tô Đan Hồng đến, đàn vịt cho dù đẻ không ít trứng cũng không bị gầy gò.
Thím Hứa cảm thấy đây chính là bản lĩnh "vượng phu" của Tô Đan Hồng.
Tô Đan Hồng chỉ cười cười, cùng thím Hứa cho vịt ăn, đợi Quý Kiến Quân trò chuyện dứt câu với bác Hứa mới cùng anh về nhà.
“Vợ à, đã bao lâu rồi hai vợ chồng mình không đi chơi riêng cùng nhau?” Trên đường về nhà, Quý Kiến Quân cất tiếng hỏi.
Tô Đan Hồng nhướn mày, còn biết điều này ư, cô còn tưởng rằng anh đã quên mất rồi ấy chứ.
Hình như là từ sau khi có Nhân Nhân, hai người liền không có lần nào ra ngoài riêng với nhau nữa, có lần nào mà không có một cái đuôi lóc cóc đi theo đâu?
Hôm nay là một ngày đẹp trời hiếm có, Nhân Nhân và Tê Tê đều đi học, Tường Tường và Viện Viện đều đã tới vườn trái cây số bốn cưỡi ngựa, học vẽ rồi.
Cũng chính vì lẽ đó mà trong nhà chỉ còn lại cô và Quý Kiến Quân. Thấy nhàn rỗi chân tay, chẳng có việc gì làm, cô bèn ra bể chứa nước xem xét.
"Sao anh bỗng nhiên lại nhắc đến chuyện này vậy?" Tô Đan Hồng hỏi.
"Anh nghĩ đợi các con lớn khôn hết, tiền bạc trong nhà mình cũng đã rủng rỉnh rồi, đến lúc đó anh sẽ đưa em đi đó đi đây khắp nơi." Quý Kiến Quân đáp.
"Được thôi." Tô Đan Hồng mỉm cười. Thực ra cô cũng rất muốn được đi thăm thú nhiều nơi, đặc biệt là bây giờ Quý Kiến Quân đã biết lái xe, việc đi lại cũng tiện lợi hơn rất nhiều.
Dù đợt trước khi tới Bắc Kinh, Tô Đan Hồng liền không còn tha thiết đi chơi đâu nữa, mặc dù thời đại này việc ra ngoài đã thuận tiện và nhanh hơn nhiều so với kiếp trước của cô.
Nhưng suy cho cùng thì vẫn không thoải mái bằng ở nhà. Tuy nhiên, mấy năm gần đây, đường sá bên ngoài cũng được tu sửa rất nhiều, số lượng ô tô chạy trên đường cũng đông đúc hơn trước, giao thông nhờ vậy mà cũng đỡ chật chội hơn phần nào.
Mỗi lần Chân Miêu Hồng tới đều kể cho cô nghe những câu chuyện ngoài phố phường, khiến cô nghe mà cũng muốn được ra ngoài đi chơi.
Giang sơn gấm vóc, nếu có thời gian rảnh rỗi, cô quả thực muốn đi thăm thú cho biết, cũng coi như không uổng một chuyến đến nhân gian này đấy chứ? Lúc cô ve nhà cũng đã ngót mười rưỡi trưa rồi, Tô Đan Hồng liền bắt đầu chuẩn bị cơm trưa.
Quý Kiến Quân lấy sổ sách ra tính toán.
Bây giờ, mỗi ngày số tiền thu chi trong sổ sách đều không nhỏ. Có một số khách thập phương tới lấy hàng, có một số mặt hàng khô thì Quý Kiến Quân và Quý Đại Dũng đi nhận. Những nhà cung cấp khác, Quý Kiến Quân mỗi ngày đều phải tính toán một chút. Tối qua bị vợ trêu ghẹo đến mức trong lòng rộn ràng, chưa kịp tính toán đã cùng cô gần gũi rồi, nên hôm nay phải tính bù.
Giờ đây, thu nhập của anh cũng không hề kém cạnh thu nhập của những thương gia lớn ở nơi khác.
Thu nhập của mỗi khoản mỗi ngày cộng lại cũng không ít đâu, một tháng lợi nhuận ròng có thể vượt quá mười nghìn đồng, vô cùng hứa hẹn.
Tuy nhiên, Quý Kiến Quân không hề thấy đó là thỏa mãn. Anh lại vừa mới hợp tác cùng giám đốc Hà mở xưởng giày da.
Chỉ trong một thời gian ngắn, xưởng giày da chưa thể hoàn lại vốn, hiện tại bên đó đã có thể vận hành bình thường đã là mừng lắm rồi, vẫn còn cần anh và giám đốc Hà tiếp tục đầu tư tiền vào đó. Phải đợi đến khi bắt đầu xuất hàng đi bán thì mới có thể thu hồi vốn.
Vườn trái cây số một và số ba có trại gà, đặc biệt là trại số ba có một trại gà quy mô lớn.
Tuy nhiên, dựa theo nhu cầu trứng gà ngày càng tăng, cho dù có như vậy thì cũng không đủ cung cấp ra thị trường. Lúc Quý Kiến Quân suy nghĩ tới mấy miếng đất của nhà mình đều quây lại làm trại gà thì ông Trương đi tới tìm anh nói chuyện, bảo anh tới vườn trái cây số bốn xây thêm một cái.
"Nhiều chỗ như vậy con không lợi dụng, con lại lấy đất thổ cư làm gì? Bên đó còn trồng không ít hoa màu." Ông Trương nói.
"Chuồng gà có mùi lắm ạ." Quý Kiến Quân nói.
Cha anh là giáo sư về hưu, nuôi mấy chục con gà ở vườn trái cây số bốn thì cũng được.
Nhưng mà xây dựng một trại gà thì chắc chắn sẽ có mùi hôi.
"Có hề chi đâu? Con xây chỗ phía tây, cách nhà của cha xa lắm, mùi sẽ không bay tới được đâu." Ông Trương nói.