"Hứ, chẳng thèm!"
Lời nói trơ trẽn của chị ta khiến Mẹ Quý tức đến nỗi chân tay run lẩy bẩy. Cả đời sống ở dưới quê, bà từng thấy không ít loại người mồm mép chua ngoa, như bác gái Lý – chị dâu bà ta đầu năm nay cũng y hệt.
Nhưng bà ta không ngờ, ngay giữa thành phố Giang Thủy này, lại có kẻ có tư cách thấp hèn như vậy, dám trắng trợn ngậm m.á.u phun người như thế!
"Bảo cô câm miệng mà không chịu nghe đúng không!" Vân Đại Hải thấy Mẹ Quý gần như sắp ngã quỵ vì đả kích, liền giơ tay táng thêm cho chị dâu cả Vân một cái bạt tai nữa.
"Anh dám đánh tôi ư? Vân Đại Hải, tôi nói cho anh biết, tôi sẽ không ly hôn với anh đâu! Nếu anh dám ly hôn, đằng nào tôi cũng đã bị ruồng bỏ rồi, tôi sẽ kéo cả anh và Quý Vân Vân cùng c.h.ế.t chìm, không để cho các người yên đâu! Các người không cho tôi sống, tôi cũng sẽ khiến mấy người sống không xong!" Chị dâu cả Vân gào thét đến lạc giọng.
Nhưng không thể không nói, dáng vẻ liều mạng và tuyệt vọng của người phụ nữ này khiến cả Vân Đại Hải và Mẹ Quý đều cứng người lại vì sợ hãi.
"Nhà mẹ đẻ tôi không quyền cao chức trọng thật, nhưng các người đừng tưởng như vậy mà có thể bắt nạt tôi, nằm mơ đi!" Chị dâu cả Vân nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt đầy thù hận.
Dáng vẻ dữ dằn ấy dọa Mẹ Quý sợ c.h.ế.t khiếp.
Thường nói, kẻ cùng đường thì liều mạng. Nếu người đàn bà điên rồ này mà phát điên thật, chẳng phải con gái bà ta cũng sẽ bị liên lụy sao? Đến lúc đó thanh danh ô uế, có gột rửa thế nào cũng không sạch được!
"Chị đừng có kích động, con dâu nhà tôi ơi! Vân Đại Hải chắc chắn sẽ không ly hôn với chị, nhất định là không đâu." Mẹ Quý vội vàng nói, cố gắng xoa dịu.
"Lời này cần bà nói chắc? Bà có quyền gì mà giúp Vân Đại Hải mở miệng?" Chị dâu cả Vân trực tiếp nạt lại, không chút kiêng nể.
Mẹ Quý không dám dây vào chị ta: " Tôi không có quyền gì cả, tôi chẳng phải đang khuyên can thôi sao?"
"Ly hôn! Nhất định phải ly hôn! Tôi không thể nuôi con của thằng khác được!" Nhưng Vân Đại Hải lại tức giận gầm lên.
Mặt chị dâu cả Vân đen sầm lại, mẹ Quý vội vàng khuyên: "Đại Hải à, vợ con tuy có sai nhưng người ta cũng có lúc này lúc khác chứ, con nên nghĩ thoáng ra một chút. Hơn nữa, Vân Vân nhà mình cũng bị con liên lụy rồi!"
Những chuyện khác Vân Đại Hải có thể không để tâm, nhưng câu nói cuối cùng của mẹ Quý như mũi d.a.o đ.â.m thẳng vào lòng anh ta. Nếu con mụ vợ này mà khua môi múa mép lung tung thì bao nhiêu công sức trước đây của anh ta đều đổ sông đổ biển hết! "Có thể không ly hôn, nhưng đứa con này cô nhất định phải phá!" Vân Đại Hải nén cơn giận, nghiến răng nói.
"Không phá! Đây là con của tôi, dựa vào đâu mà phải phá? Hơn nữa, Vân Đại Hải anh đừng có nhầm lẫn, bây giờ mấy người phải nghe tôi, chứ không phải tôi phải nghe mấy người. Các người không làm theo lời tôi dặn thì đừng hòng sống yên ổn qua ngày!" Chị dâu cả Vân cười khẩy, giọng đầy châm biếm.
"Con phải nghe lời chị ta đi, đừng có kiếm chuyện nữa!" Mẹ Quý giục Vân Đại Hải.
Vân Đại Hải tức đến mức mặt mũi xanh mét. Không phá thai thì biết phải làm sao đây? Lẽ nào anh ta phải đội vỏ ốc, nuôi con của thằng khác sao?
" Tôi không có tiền, đừng hòng tôi nuôi con cô!" Vân Đại Hải trừng mắt nhìn chị ta.
Chị dâu cả Vân cũng biết mức độ, chị ta hiểu đây đã là bước nhượng bộ lớn nhất của Vân Đại Hải rồi. Chị ta mỉa mai cười lạnh: "Anh nói nghe như thể anh từng giúp tôi nuôi ấy nhỉ? Mấy đứa con trong nhà này có đứa nào không phải do tôi nuôi dưỡng?"
Vân Đại Hải tối sầm mặt mày. Nhưng chị dâu cả Vân chẳng thèm để ý, tiếp tục nói: "Anh nhớ kỹ cho tôi, đây là con của Vân Đại Hải anh, sau này nó phải có tên trong sổ hộ khẩu!"
"Không có cửa đâu! Đây không phải con của nhà họ Vân, đừng có mơ có mặt trong sổ hộ khẩu nhà họ Vân!" Vân Đại Hải chửi rủa. Nhưng chị dâu cả Vân cố tình chọc tức anh ta: " Tôi đã nói rồi, đây chính là con anh, chắc chắn phải có tên trong sổ hộ khẩu. Thôi được rồi, tôi lười phí lời với anh." Chị ta lập tức nhìn về phía Vân Lệ Lệ và mẹ Quý: "Lệ Lệ à, nếu em đến nhà chơi thì lúc nào chị cũng hoan nghênh. Nhưng còn cái bà già nhà em đây thì sau này đừng có đưa tới nữa, chị nhìn thấy là nhớ ngay đến cái bản mặt đê tiện của Quý Vân Vân, giống y chang cái mụ già này!"
Lời nói này khiến mẹ Quý tức đến ói máu.
Vân Lệ Lệ nói: "Không cần chị dặn dò, sau này em cũng không đến nhà chị nữa!"
Nói xong liền kéo mẹ Quý quay về. Trên đường đi, Vân Lệ Lệ thầm nghĩ trong lòng rằng sau này tuyệt đối sẽ không qua lại với nhà anh cả cô ta nữa. Nhìn xem, cái nhà này còn được coi là nhà nữa hay sao, hơn nữa làm ầm ĩ lớn chuyện như vậy mà bố mẹ cô ta cùng với vợ chồng anh hai cũng chẳng thèm sang. Rõ ràng là họ đã không còn quan tâm nữa rồi. Cô ta là phụ nữ đã lấy chồng, cớ gì phải bận tâm đến mấy chuyện thế này chứ!
Mẹ Quý tức điên lên: "Chưa từng thấy người phụ nữ nào không biết giữ thể diện như vậy!" "Mẹ! Mẹ đừng nói nữa!" Vân Lệ Lệ tức giận quát, khiến những người xung quanh không khỏi quay lại nhìn. Còn chê chưa đủ mất mặt nữa hay sao?
"Lệ Lệ à, con xem, chị ta cãi nhau với chồng thì cũng thôi đi, sao lại có thể liên lụy đến Vân Vân được!" Mẹ Quý vẫn bức xúc nói.
"Nếu như Quý Vân Vân ngay thẳng, không tằng tịu với Vân Đại Hải thì chị ta sao có thể làm gì được Quý Vân Vân cơ chứ!" Vân Lệ Lệ mất kiên nhẫn đáp. Chỉ một câu nói ấy thôi đã khiến mẹ Quý tức đến muốn nổ đom đóm mắt.
Mẹ Quý cũng không dám nói thêm lời nào nữa, bởi vì chuyện của con gái bà – Quý Vân Vân – và Vân Đại Hải, trước đây bà ta có biết, thậm chí còn biết trước cả chị dâu cả Vân nữa kìa.
Chính vì thế bà mới chột dạ.
"Những lời kia của chị ta đều là nói linh tinh thôi, Hạo Hạo sao có thể không phải là con trai ông Quách, không thể nghe lời chị ta nói được!" Mẹ Quý liền đánh trống lảng.
"Mấy chuyện này mẹ chẳng cần kể với con, con cũng chẳng có hứng thú muốn biết đâu." Vân Lệ Lệ ngắt lời, giọng đầy vẻ sốt ruột. Với Vân Lệ Lệ, lời Chị dâu cả Vân nói không phải lúc nào cũng đáng tin, nhưng có một điều chị ta nói đúng: gia đình đó ra nông nỗi này, chắc chắn có liên quan đến Quý Vân Vân.
Chính vì cô ta đã "câu" mất hồn vía của anh trai cô, khiến anh ấy chẳng còn màng đến gia đình. Vậy nên, Chị dâu cả Vân mới làm ra những chuyện sai trái này. Đừng tưởng cô ta không biết, anh trai cô mỗi tháng chỉ đưa hai mươi ba mươi đồng tiền sinh hoạt phí.
Thời buổi nào rồi mà ba mươi đồng thì đủ sao chứ?!
Vì vậy Chị dâu cả Vân mới bị dồn ép đến mức đó, mới làm ra những chuyện không hay ho gì như thế. Rõ ràng, chuyện này không thể không liên quan đến anh trai cô và Quý Vân Vân!
"Lệ Lệ à, chuyện này thì..."
"Sau này, chuyện bên đó cứ để họ tự giải quyết. Mẹ cứ lo sống tốt phần mình thôi. Nếu mẹ còn nhiều lời nữa, thì đừng trách con đưa mẹ đến chỗ Quý Vân Vân đấy nhé! Kiến Văn đang dạy học cần một nơi yên tĩnh, ổn định. Mẹ đừng đem mấy chuyện lộn xộn bên ngoài đến quấy rầy anh ấy. Bao nhiêu năm nay anh ấy chưa có lấy một ngày sống yên ổn cả!" Vân Lệ Lệ dứt khoát cắt ngang lời Mẹ Quý, giọng rành rọt, gần như nghiến răng.