Quý Vân Vân cũng là con người, nếu không bị uy h.i.ế.p quá đáng, cô ta sẽ không vì số tiền ít ỏi mà làm ra chuyện gì khiến mình có tiền án tiền sự! Chị dâu cả Vân một lần nữa thở phào nhẹ nhõm, sau đó đi mua rất nhiều món ngon về nấu nướng, tiếp đó liền ăn uống xả láng, còn sống c.h.ế.t của Vân Đại Hải, chị ta chẳng bận tâm dù chỉ một li.
Vào buổi chiều, Chu Chí tới tìm chị ta, còn hỏi chị ta rằng Quý Vân Vân có đến tìm chị không? Anh ta đã mua chuộc được bảo mẫu, bảo mẫu đã nói cho anh ta biết Quý Vân Vân hôm nay đi ra ngoài.
Chị dâu cả Vân cũng không giấu diếm, nói Quý Vân Vân đúng là có đến tìm mình: " Nhưng mà anh yên tâm, em đã nói với cô ta y hệt những gì anh dặn, cô ta ngoài việc sắc mặt khó coi ra, chẳng nói thêm câu nào. Cũng may em đã nghe lời anh, làm theo đúng những gì anh chỉ bảo, anh không biết lúc đó ánh mắt của cô ta đáng sợ đến nhường nào!"
Chị ta vẫn không khỏi rùng mình sợ hãi khi nghĩ lại việc đã xảy ra.
Quý Vân Vân lúc đó, có lẽ thật sự muốn thủ tiêu chị!
Ý nghĩ này khiến chị dâu cả Vân rất sợ hãi, tuy rằng chị ta có đanh đá một chút, có ngang ngược và đôi chút vô lý, nhưng nói đến g.i.ế.c người thì tuyệt đối không đời nào làm được, ai dám làm chuyện như vậy, nghĩ thôi cũng đã kinh hãi rồi!
Nhưng Quý Vân Vân dám làm như vậy, không còn nghi ngờ gì nữa, nhìn ánh mắt đó của cô ta, cô ta rõ ràng có ý định g.i.ế.c người diệt khẩu.
"Anh biết, khi Quý Vân Vân nổi cơn điên, không ai có thể tưởng tượng được." Chu Chí nói, giọng điệu ẩn chứa sự tính toán: "Cho nên anh mới bảo em làm theo những gì anh dặn dò đấy." "Ừm." Chị dâu cả Vân vội vã đáp: "Cũng may em đã nghe lời anh."
"Chẳng lẽ anh còn có thể đối xử tệ bạc với hai mẹ con em sao?” Chu Chí ôm chị ta vào trong lòng, vừa cười vừa nói.
Anh ta cũng không ngờ chị dâu cả Vân lại dễ có thai đến thế, anh ta ngoại tình với chị ta chưa đầy hai tháng, nhưng có con cũng tốt, dù sao anh ta cũng phải có con, chẳng phải sao?
Người vợ đầu tiên cùng con trai đã biệt tăm biệt tích, giờ đây anh ta cũng đã ngần này tuổi, anh ta thật sự cần phải lo liệu cho tương lai của bản thân, nếu không, lúc về già thì sẽ ra sao?
Tốt nhất là phải có một đứa con trai để nối dõi.
"Chu Chí, anh nói xem chúng ta có nên tiếp tục moi tiền của Quý Vân Vân không?" Chị dâu cả Vân nói.
Giờ đây chị ta có chút hoảng sợ người đàn bà điên tên Quý Vân Vân kia, thảo nào cô ta dám cả gan giở trò "đổi long tráo phụng" với nhà giàu đó, tâm tư quả thực quá độc địa.
"Tất nhiên là phải tiếp tục moi tiền chứ. Nếu em không làm thế, cô ta có thể nghi ngờ ý đồ của chúng ta đấy!" Chu Chí nhíu mày nói thêm: "Với lại, hiện giờ chúng ta đâu có tiền, không moi của cô ta thì moi của ai ra?"
"Số tiền trong tay em, cộng với khoản anh đưa, đã gần ba nghìn đồng tiền tiết kiệm rồi!" Chị dâu cả Vân vội vàng đáp.
Đây là số tiền cô ta dè sẻn lại, trước kia cô ta không giỏi tiết kiệm, tiêu xài hoang phí quá mức.
"Ba nghìn đồng thì làm được trò trống gì? Anh sẽ cố moi thêm một ít từ tay cô ta, đến lúc đó lại xem xét tình hình." Chu Chí dứt khoát nói.
Anh ta nắm giữ không ít điểm yếu của Quý Vân Vân. Trước đây, anh ta từng muốn trả thù Quý Vân Vân và Vân Đại Hải một cách tàn nhẫn, nhưng hiện tại anh ta đã đổi ý.
Cũng đành chịu thôi, bởi vì những lợi ích mà Quý Vân Vân mang lại thực sự quá lớn.
Mỗi tháng cô ta đưa anh ta một nghìn đồng, thỉnh thoảng còn cho thêm để anh ta giúp truyền tin tức. Thêm vào đó, ông Quách còn trả anh ta hai trăm đồng tiền lương, tổng cộng mỗi tháng anh ta có thể kiếm được khoảng một nghìn năm trăm đồng.
Bản thân anh ta giữ năm trăm đồng, còn một nghìn đồng còn lại thì chị dâu cả Vân giữ để dành nuôi con, chẳng còn gì tốt hơn. Thế nên trong thời gian này, anh ta không có ý định gây rắc rối cho Quý Vân Vân. Cô ta chẳng khác nào cái máy ATM của anh ta, muốn nuôi con, anh ta vẫn phải dựa vào tiền của Quý Vân Vân!
"Được rồi." Chị dâu cả Vân gật đầu, thực ra cô ta cũng tiếc hùi hụi khoản một nghìn đồng mỗi tháng đó, đúng là một số tiền khổng lồ. "Sao em không ly hôn Vân Đại Hải luôn đi? Nếu em ly hôn, chúng ta đã có thể sống chung rồi." Chu Chí bổ sung.
Anh ta cũng chẳng phải thật lòng muốn gắn bó với chị dâu cả Vân. Nhưng cô ta giờ đã có con với anh ta, vậy thì phải sống riêng cùng anh ta thôi. Hơn nữa, trong cái nhà đó còn có mấy đứa con riêng của cô ta với Vân Đại Hải, hiện giờ cô ta cứ ở lì đó, chẳng lẽ cô ta sẽ không tiêu tiền cho chúng sao? Mà những đứa đó đâu phải con anh!
"Anh ngốc thế! Hiện tại chúng ta không có nhà cửa gì, nếu em ly hôn thì phải đi thuê nhà, đến lúc đó lại tốn thêm một khoản tiền. Hơn nữa, mấy đứa con của em cũng còn nhỏ dại." Chị dâu cả Vân giải thích.
"Nhỏ dại cái gì mà nhỏ dại, đều lớn tướng cả rồi. Đã có thể ra ngoài làm việc rồi đấy. Hiện giờ lương tháng ở phương Nam, nghe nói đã hơn hai trăm đồng, còn nhiều hơn cả anh nữa là! " Chu Chí nói, rồi thúc giục: "Em cũng không cần cho bọn chúng đi học, học nhiều cũng chẳng có ích gì, mau cho chúng ra ngoài kiếm tiền đi, anh còn phải nuôi đứa nhỏ trong bụng em nữa." "Thôi được rồi, cứ để chúng học hết học kỳ này đã, sang năm thì cho đi làm." Chị dâu cả Vân nhượng bộ.
Cô ta cũng cảm thấy bọn trẻ đã trưởng thành, đã đến lúc phải tự lập. Dù sao đứa nhỏ nhất cũng đã mười bốn tuổi, có các anh chị lớn chăm sóc rồi, chắc không có vấn đề gì đâu.
Chu Chí nghe vậy, lúc này mới tạm hài lòng. Anh ta tuyệt đối không muốn nuôi con tu hú của kẻ khác, đặc biệt là con của Vân Đại Hải!
"Vân Đại Hải có làm gì em không?" Chu Chí hỏi.
"Tên nhát gan đó mà dám làm gì em à? Bị em dọa cho một trận là cụp đuôi ngay, chỉ dám la ó vài câu thôi." Chị dâu cả Vân khinh bỉ đáp: "Anh cứ tập trung lái xe bên đó đi, không cần lo cho em. Em sẽ tự chăm sóc tốt con của chúng ta."
"Anh biết rồi." Chu Chí gật đầu, rồi quay xe đi.
Anh ta đương nhiên muốn đến xem thái độ của Quý Vân Vân thế nào. Hiện tại chị dâu cả Vân đang mang thai con của anh ta, anh ta tuy muốn đứa bé này, nhưng anh ta không muốn làm hỏng chuyện của Quý Vân Vân lúc này.
Nhưng khi anh ta đến, sắc mặt Quý Vân Vân đã trở lại bình thường. Cô ta tin chắc rằng, dù có cho chị dâu cả Vân mượn gan cóc thì chị ta cũng tuyệt đối không dám phản bội mình. Bằng không, cô ta sẽ khiến chị dâu cả Vân phải hối hận tột cùng!
Vả lại, mỗi tháng Quý Vân Vân đều cấp cho chị ta một khoản tiền không nhỏ. Chắc chắn chị ta sẽ không dại dột để lộ tin tức ra ngoài, nếu không thì sẽ mất cả chì lẫn chài, chẳng có lợi lộc gì.
"Sao anh lại tới đây?" Quý Vân Vân hỏi, giọng điệu lạnh nhạt.
Chu Chí nhìn vẻ mặt cô ta, đáp: " Tôi đến để báo cho cô một vài tin tức về Tiểu Quách."
Quả nhiên người phụ nữ Quý Vân Vân này không tầm thường chút nào, nhanh như vậy đã có thể trấn áp mọi chuyện. Nhưng cũng tốt, con của anh ta xem như đã được an toàn.
"Nói đi." Quý Vân Vân khẽ gật đầu.
"Gần đây Tiểu Quách ngày càng thân thiết với ông chủ Lý. Ông chủ Lý rất trọng dụng Tiểu Quách, có ý định cất nhắc anh ấy lên vị trí cao hơn. Hiện tại, mỗi lần ra ngoài ông chủ Lý đều đưa Tiểu Quách theo, dường như muốn kéo anh ấy vào vòng tròn bạn bè của mình." Chu Chí cung kính báo cáo.
"Thật không?" Mắt Quý Vân Vân sáng rực, giọng nói ẩn chứa niềm vui khó nén.
"Đương nhiên là thật! Cô không biết đấy, giới bạn bè của ông chủ Lý thực sự không phải dạng vừa đâu, toàn là những người cực kỳ có tiền, còn giàu có hơn cả Tiểu Quách nhiều. Tôi đã thấy qua những chiếc xe họ lái, toàn là siêu xe đắt đỏ của các thương hiệu hàng đầu thế giới!" Chu Chí nhìn sắc mặt cô ta mà thốt lên.