Quan trọng hơn nữa là, dù Lý Thiên Thắng có cho đi, anh ta vẫn sẽ mang theo một chút cảm giác áy náy với cô ta. Đó mới là điều Quý Vân Vân thực sự muốn.
Muốn Quý Vân Vân cô đây sinh con giúp, mà chỉ tùy tiện đưa chút tiền là có thể đuổi cô đi ư? Tuyệt đối không đời nào!
Tình hình hiện tại mới chỉ là khởi đầu. Sau này, cô ta vẫn còn rất nhiều chỗ cần đến sự hỗ trợ từ Lý Thiên Thắng.
Những ngày tươi đẹp của cô ta, bây giờ mới thực sự bắt đầu!
Trong khi Quý Vân Vân đang say sưa vẽ ra viễn cảnh tươi sáng cho tương lai của mình, thì ở nông thôn, Tô Đan Hồng lại đang sống một cuộc đời an nhàn như người lớn tuổi.
Mỗi ngày, cô đi ngủ lúc hơn chín giờ, muộn nhất cũng là mười rưỡi. Sáng hôm sau dậy sớm, giữa trưa nghỉ trưa khoảng nửa tiếng đồng hồ. Nếu không có gì bất thường, ngày nào cũng lặp đi lặp lại như thế.
Thế nhưng hôm nay, khi Tô Đan Hồng soi gương, cô vẫn phát hiện một nếp nhăn nhỏ trên mặt mình.
"Mình cũng không còn trẻ nữa rồi." Tô Đan Hồng cảm thán.
Lúc cô soi gương, Quý Kiến Quân đang đánh răng bên cạnh, nghe vậy liền hỏi: "Sao vậy em?"
"Em có nếp nhăn rồi này." Tô Đan Hồng chỉ cho anh xem, nói.
Suy cho cùng, phụ nữ khó lòng ngăn cản được sự bào mòn của thời gian. Cô đã rất chú trọng đến việc chăm sóc nhan sắc, vậy mà nếp nhăn vẫn xuất hiện. Cô năm nay mới ngoài ba mươi tuổi thôi mà.
"Đừng lo, bây giờ trông em còn đẹp hơn trước kia nhiều." Quý Kiến Quân dịu dàng an ủi.
Tô Đan Hồng giận dỗi: "Anh đừng có mà dỗ dành em! Có người phụ nữ nào càng già càng đẹp đâu chứ? Em bây giờ cứ thấy năm tháng trôi qua thật sự nhanh quá, còn chưa kịp làm được gì thì đã hết năm rồi."
"Chẳng phải vậy sao? Gia đình chúng ta có nhiều sản nghiệp, hết bận việc này lại bận việc kia, xong việc này rồi lại có việc khác nữa. Chờ đến khi mọi việc ổn thỏa, một năm đã trôi qua. Năm này qua năm nọ, nhìn lại, đã bao nhiêu năm rồi cơ chứ? Anh nói thật nhé, trong thôn mình, những người cùng tuổi em, ai có thể trẻ trung và xinh đẹp bằng em? Đừng nói là cùng tuổi, ngay cả những cô gái đôi mươi cũng không thể sánh với em!" Quý Kiến Quân khẳng định.
Mà phải công nhận, khi người đàn ông có vẻ ngoài thô kệch này cất lên những lời âu yếm, cô thực sự rất hưởng thụ.
Tóm lại, Tô Đan Hồng rất dễ siêu lòng, cô đã bị thuyết phục rằng bản thân mình vẫn xinh đẹp và không hề già đi chút nào. Tuy nhiên, dạo này Tô Đan Hồng chú trọng hơn đến việc chăm sóc nhan sắc, cô phải uống sữa đậu nành ba lần một tuần, xen kẽ với nước mè và nước đậu phộng. Nói chung, cô quyết tâm phải giữ gìn bản thân thật chỉn chu.
Cô cũng đi lấy thêm một số hạt giống hoa khác mà thím Hồ mang về. Thím Hồ có mối này, nên đã đem về rất nhiều loại hạt giống hoa quý hiếm. Tô Đan Hồng trồng một ít ở sân sau nhà mình, dùng để làm hoa khô.
Hiện giờ, sân sau nhà cô đã dần được cải tạo thành một vườn hoa nhỏ. Trước đây có một nhà kính trồng hoa, nhưng giờ đã được cô chuyển ra hẳn bên ngoài, sau đó nhờ Quý Kiến Quân dựng lên rất nhiều giàn leo. Khi trời mưa, có thể che bạt lại để cây cối không bị hư hại.
Nhắc đến mưa, năm nay trời mưa rất nhiều, mùa hè thi thoảng cũng có những trận mưa rào, đặc biệt có khi mưa liên tục vài ngày không ngớt.
Hiện giờ sắp vào mùa thu, thường vẫn có một hai cơn mưa thu bất chợt, vừa ngột ngạt vừa oi bức, thời tiết thay đổi thất thường.
Cũng nhờ Tô Đan Hồng chăm nom cẩn thận, không thì lũ trẻ trong nhà sẽ bị cảm lạnh hết. Dê ở vườn cây ăn quả sẽ không bị bán vào mùa đông, nhưng thỉnh thoảng Quý Kiến Quân cũng sẽ g.i.ế.c một hai con đem đi bán. Chẳng qua không phải thường xuyên, khi những con dê lớn bị giết, anh sẽ mua dê con về, hoặc là dê cái trên núi tự sinh sản.
Đầu thu năm nay Quý Kiến Quân đã g.i.ế.c hai con, Tô Đan Hồng giữ lại một ít để hầm cho cả nhà ăn, coi như bồi bổ thêm cho mọi người.
Nhưng mà mùa đông hiện tại rất dễ bị chứng nóng trong, cho nên ăn xong thịt dê, Tô Đan Hồng đã sắc một ít kim ngân hoa cho mọi người uống. Trên núi mọc um tùm, riêng khu bên phải chuồng gà ở vườn cây ăn quả số một đã có rất nhiều kim ngân hoa. Tô Đan Hồng đã thu hái được không ít, vào mùa đông thỉnh thoảng uống cũng không tệ, vì kim ngân hoa có tác dụng giải nhiệt cực tốt.
Dạo này Tô Đan Hồng đang nghiên cứu cách trồng lan Thạch Hộc tía. Cô muốn trồng một ít lan này trên vách đá ở vườn nhà, nhưng hiện tại chưa có cây nào. Lần trước Chân Miêu Hồng có mang một ít tới đây, Tô Đan Hồng đã sắc nó cho Quý Kiến Quân uống.
Mấy ngày nay Quý Kiến Quân bị nóng trong, dùng kim ngân hoa cũng không đỡ, cả bản lam căn gì đó cô cũng cho anh uống, nhưng cũng chẳng ăn thua.
Đúng lúc đó Chân Miêu Hồng mang theo một ít đến, không nhiều lắm, chỉ hơn nửa ký, nên cô đã sắc một chút cho Quý Kiến Quân dùng thử.
Không ngờ, hiệu quả thực sự rất tốt. Ngày hôm sau tỉnh dậy, Quý Kiến Quân đã cảm thấy nhẹ nhàng, khoan khoái hơn nhiều. Uống thêm hai ba lần, hỏa khí trong người anh đã hoàn toàn biến mất.
Cô cũng đã hỏi Chân Miêu Hồng, chị ấy nói những cây đó là người khác tặng cho mình, chị ấy cũng không rõ nó mọc ở đâu. Nhưng mà theo chị ấy, khu vực của bọn cô có vẻ không thích hợp để trồng loại này.
Tô Đan Hồng không quan tâm có thích hợp hay không. Dù không thích hợp, cô vẫn có thể trồng ở đây, ví dụ như vườn thảo dược nhỏ ở vườn cây ăn quả đầu tiên có trồng hai cây nhân sâm.
Cũng chỉ có bản thân Quý Kiến Quân biết, những người khác đều không hay. Thực ra nơi này không quá thích hợp để trồng nhân sâm, tuy nhiên nhờ sự nuôi dưỡng của nước Linh Tuyền, nhân sâm phát triển rất tốt. Đã gần mười năm, hai cây nhân sâm vẫn còn sinh trưởng ở đó, bọn họ vẫn chưa đào chúng lên.
Tô Đan Hồng thu hoạch được rất nhiều hạt giống nhân sâm. Cô đem gieo thử một ít ở sân sau, nhưng cậu nhóc Tê Tê lại ngỡ chúng là cỏ dại, cứ thế nhổ sạch, thật đúng là uổng công trời đất.
Tô Đan Hồng đun số Thạch Hộc tía cuối cùng còn lại, đợi Quý Kiến Quân về sẽ cho anh dùng.
Đun được hơn một chén, Quý Kiến Quân uống một chén, cô cũng nhấp nửa chén. Anh bảo: "Anh đã hỏi mọi người về Thạch Hộc này, họ nói là nó có ở An Huy."
Nghe vậy, Tô Đan Hồng nói: "Từ chỗ chúng ta đến đó cũng không quá xa." Quý Kiến Quân gật gù: "Ừm, anh định đi một chuyến xem sao, tiện thể mua ít đặc sản khô về, rồi mang cả hạt giống Thạch Hộc về cho em."
Anh biết Thạch Hộc này rất công hiệu, nhất là khi bị chứng vị nhiệt bốc lên, không cách nào hạ hỏa được, chỉ cần uống một chút Thạch Hộc là có tác dụng rõ rệt hơn bất cứ thứ thuốc nào khác.
Anh tính đi bao nhiêu ngày? Tô Đan Hồng không ngăn cản, hiện tại mọi việc trong nhà đâu vào đấy, anh có ra ngoài cũng không thành vấn đề.
"Chắc phải mất nửa tháng." Quý Kiến Quân đáp.
An Huy không quá xa nơi họ ở, nhưng trên đường đi sẽ phải chuyển xe nhiều chặng.
"Vậy anh cứ thu xếp công việc ở nhà, xong thì đi đón mẹ em về đây đi." Tô Đan Hồng đề nghị.
Đúng lúc cô cũng đã lâu không gặp mẹ, đón bà qua đây ở một thời gian cũng hay.