Sáng nay thức dậy, lúc Tô Đan Hồng mặc áo bông cho Tường Tường, thằng bé đã nói: "Mẹ, bao lâu nữa con mới được đến trường đi học như anh hai con?"
Bé Tường Tường cứ ngóng mãi.
Nhưng mà thời gian trôi chậm như thế, thằng bé cảm thấy rất phiền muộn, cứ như chẳng chịu lớn nhanh để đi học gì cả.
"Con còn chê chậm nữa sao? Sang năm mẹ sẽ gửi con với Viện Viện đi học mẫu giáo." Tô Đan Hồng nói.
Sang năm, thằng bé và Viện Viện đều tròn sáu tuổi, đáng lẽ có thể đi học trong năm nay, nhưng vì trường mẫu giáo vừa mới thành lập, Tô Đan Hồng muốn để sang năm học. Cô chưa nói chuyện này với Tường Tường, do đó khi nghe xong, thằng bé thấy khó hiểu: "Trường mẫu giáo? Đó là nơi nào ạ?"
"Đó là nơi những đứa trẻ cùng độ tuổi với con học tập. Học mẫu giáo một năm, sau đó sẽ có thể đi học tiểu học." Tô Đan Hồng giải thích.
"Các anh trai con đều không học mẫu giáo mà." Tường Tường vặn lại.
"Lúc các anh con còn nhỏ thì vẫn chưa có trường mẫu giáo, nhưng rồi đến lúc đó con với Viện Viện sẽ phải cùng nhau đến nhà dượng ăn cơm trưa, rồi ngủ trưa ở đó, chờ đến buổi tối mới có thể về, con không được làm ầm ĩ, biết chưa?" Tô Đan Hồng dặn dò.
Không có trường mẫu giáo trong thị trấn, mà chỉ có ở huyện, hơn nữa nó nằm cạnh trường cấp hai, rất gần trường của Lý Trí.
Do đó Tô Đan Hồng đã quyết định, sang năm đi học mẫu giáo, sẽ cho Tường Tường và Viện Viện ăn cơm trưa ở nhà Lý Trí, buổi tối Quý Kiến Quân sẽ đi đón chúng về nhà.
"Con làm ầm ĩ cái gì chứ, con đã làm ầm ĩ hồi nào!" Tường Tường lập tức không vừa lòng, nói.
Tô Đan Hồng thầm nghĩ trong lòng rằng thằng bé lúc nào cũng nghịch ngợm vậy, nhưng miệng vẫn hùa theo: " Đúng rồi, đúng rồi, Tường Tường của mẹ là ngoan nhất, chẳng bao giờ làm ồn đâu." Nghe được lời này, Tường Tường mới có vẻ hài lòng một chút, nói: " Nhưng con dặn trước mẹ nhé, nếu có ai đó bắt nạt con, hay bắt nạt em con, thì con sẽ không nương tay đâu đấy!"
Mẹ không cho cậu bé đánh nhau, nên cậu bé sẽ không đánh nhau, nhưng cậu bé cũng nói trước, nếu có kẻ nào dám đến gây sự, cậu bé nhất định sẽ không chịu đâu!
"Được thôi, nếu có ai ức h.i.ế.p con, thì con có thể nói chuyện phải trái với nó trước. Nếu nó vẫn cố tình không chịu nghe, con có thể đánh trả." Tô Đan Hồng đáp. Tường Tường nhíu mày, vẻ mặt rõ ràng là không mấy ưng ý với câu trả lời này. Vì vậy, trong lúc ăn cơm, cậu bé đã thì thầm với anh hai của mình về chuyện này.
Nghe thế, Tê Tê trợn tròn mắt, nói ngay: "Em bị ức hiếp, còn nói lý lẽ gì nữa? Em đừng quan tâm lời mẹ, đó là cái nhìn của phụ nữ mà. Nếu có ai dám bắt nạt em, em cũng đừng nương tay, cứ đánh thẳng tay đi, về đến nhà cứ im bặt đi là được!"
Đây mới là câu trả lời lý tưởng trong suy nghĩ của Tường Tường. Cậu bé lộ rõ vẻ mãn nguyện, nói: "Anh hai, mẹ nói ngày xưa anh hai đi học, vẫn chưa có trường mẫu giáo phải không?"
" Đúng là ngày ấy chưa có thật, nhưng đi học tiểu học cũng vui mà. Cứ chờ em đi học mẫu giáo, rồi em cũng sẽ lên tiểu học thôi." Tê Tê nói dứt khoát: "Thôi được rồi, không nói nữa, anh đi học với anh cả đây!"
Cậu bé đi cùng cấp học với Nhân Nhân, hai anh em đi bộ đến trường.
Nhân Nhân năm nay học lớp sáu, sang năm sẽ vào năm nhất cấp hai. Tô Đan Hồng nhìn cậu con trai lớn cao lớn, tuấn tú, vừa vui mừng vừa cảm động.
"Kiến Quân, thoáng cái Nhân Nhân của chúng ta đã lớn bổng thế này rồi." Tô Đan Hồng nói với Quý Kiến Quân.
Quý Kiến Quân cười nhẹ: "Sao thế em?" "Không có gì đâu anh, chỉ là em thấy hơi xúc động. Thoáng cái, chúng ta cũng sắp già rồi." Tô Đan Hồng nói.
"Còn trẻ chán, em già chỗ nào chứ?" Quý Kiến Quân cười nói. Năm nay anh và em, hai người vẫn chưa đến bốn mươi tuổi. Anh thì có thể nhanh, nhưng em thì vẫn còn trẻ lắm.
Tô Đan Hồng nói: "Đầu xuân sang năm, chúng ta hãy cùng nhau ra ngoài du ngoạn một chuyến đi." Cô bỗng nhiên muốn được đi đây đi đó ngắm cảnh.
"Được thôi." Quý Kiến Quân gật đầu đồng ý.
Anh biết, vợ anh nhất định đã bị kìm nén đến mức sắp nổ tung. Cô ở trong thôn bấy lâu nay, chưa từng được ra ngoài nhìn ngắm thế giới bên ngoài.
Tô Đan Hồng cũng chỉ thoáng cảm thán vậy thôi, sau đó lại tiếp tục công việc thường ngày. Nhưng thật ra Quý Kiến Quân đã rất nghiêm túc ghi nhớ lời vợ nói.
Sang năm sẽ đi chơi, sẽ ghé qua Dương Châu. Cảnh sắc nơi ấy đẹp đến nao lòng, chẳng phải có câu "Yên hoa tam nguyệt há Dương Châu" (Hoa khói tháng ba xuống Dương Châu) đó sao? Đến lúc đó sẽ dừng lại chơi vài ngày, cũng sẽ không dẫn theo ai khác, chỉ hai vợ chồng.
Hôm nay Tô Đan Hồng ngâm một ít nấm hương, định nấu canh. Ngoài ra còn ngâm mộc nhĩ, để trộn gỏi thì ngon tuyệt.
Đây là những thực phẩm khô mà nhóm của Quy Đại Dũng thu gom được, tất cả đều lấy từ dãy núi Đại Bắc. Vì Quý Kiến Quân ngỏ ý muốn thu mua, nên giờ đây họ đều rất có ý thức tự giác đi hái và phơi khô. Sản lượng dồi dào, mà chất lượng cũng không chê vào đâu được.
Chỉ dựa vào một khoản thu nhập này, cũng đã khá nhiều rồi. Năm nay có người đã bán được vài trăm đồng, ở vùng núi Bắc này, đó đã là một khoản thu nhập cực kỳ hậu hĩnh.
Nhưng Quý Kiến Quân thu mua từ họ nào là đặc sản núi rừng, nào là lương thực. Năm nay, anh đặc biệt phái một chiếc xe vận tải lớn để chở thật nhiều thứ về. Những lúc khác, anh dùng xe ba bánh, nhưng đương nhiên, sức chở có hạn. Bởi vì Quý Kiến Quân thường xuyên qua lại buôn bán với bà con vùng cao, cuộc sống ở khu vực núi phía Bắc giờ đã khấm khá hơn trước rất nhiều. Mỗi lần, Quý Kiến Quân đều dặn dò Quý Đại Dũng và mọi người chở khá nhiều vật tư qua đó. Giá cả cũng không đắt đỏ, bán đúng giá thị trường bên ngoài, nhưng quan trọng là giúp họ tiết kiệm được rất nhiều thời gian đi qua Bắc Tam để ra chợ.
Trước đây, họ phải mất cả mấy tiếng đồng hồ chỉ để ra chợ một chuyến, đi về mất trọn một ngày, giờ thì không cần nữa rồi.
Người của Quý Kiến Quân thường xuyên mang theo đủ loại gia vị thiết yếu như tương, dấm, dầu, muối đến tận nơi, vì thế bà con không cần phải đi thật xa ra ngoài mua. Mỗi lần mua đồ của Quý Kiến Quân, họ đều mua nhiều một chút để dùng được thật lâu.
Họ cũng đặc biệt ưa thích món cá mặn mà Quý Kiến Quân thỉnh thoảng mới mang lên bán. Ở vùng núi này không có cá tươi, nhưng rất nhiều người lại mê mẩn hương vị độc đáo của nó.
Tuy nhiên, món này cũng không thường xuyên có. Chỉ khi vụ mùa thu kết thúc, Quý Kiến Quân lại giao cho Quý Đại Dũng và mọi người mang theo một ít lên bán, vừa là để thắt chặt tình cảm, vừa đáp ứng phần nào nhu cầu của bà con nơi đây.
Còn số lương thực thu mua về, Quý Kiến Quân chẳng phải lo đầu ra, bởi có rất nhiều nơi cần đến.
Đơn cử như đàn heo trên núi.
Nếu không thu mua khoai lang do bà con trong thôn trồng, e rằng Quý Kiến Quân sẽ phải g.i.ế.c heo sớm hơn dự kiến, vì đàn lợn phàm ăn quá mức. Vườn trái cây thứ hai cũng bận rộn không kém. Hiện giờ vừa được nghỉ học, Nhân Nhân và Quý Tiểu Đông đã lập tức được Quý Kiến Quân "điều động" lên núi giúp chuẩn bị thức ăn cho heo.
Dù vẫn còn là những đứa trẻ mới lớn, nhưng chúng làm việc không hề thua kém người trưởng thành là bao, đặc biệt là Quý Tiểu Đông, tuổi này đã có thể coi là trụ cột rồi.
Giữa tháng 12, bọn trẻ chính thức bước vào kỳ nghỉ đông. Dù là học sinh cấp 1, cấp 2 hay cấp 3, trong khi mọi người khác nghỉ ngơi chuẩn bị đón năm mới, gia đình họ Quý lại tất bật hơn bao giờ hết.
Bởi vì, đã đến lúc chuẩn bị mổ lợn béo!
Yên hoa tam nguyệt hạ Dương Châu: trích từ bài thơ Hoàng Hạc lâu tống Mạnh Hạo Nhiên chi Quảng Lăng - Lý Bạch.