Mộc Cẩm không nói gì, chỉ liếc Lăng Không một cái. Sao lại nghĩ như vậy?
Nhưng mà, ngày đó người kia đưa nàng về thôn thì nói ngày khác sẽ gặp lại, sau đó không thấy tới nữa, cũng đã qua mấy ngày rồi.
Mộc Cẩm đang thẫn thờ, chợt thấy năm đôi mắt đang chăm chú nhìn mình, nàng bất chợt cảm thấy vô cùng buồn cười.
"Không có chuyện gì! Hôm nay ta đã mua nhà, đang chờ bên Tác nhân đưa khế đất đến."
Mộc Cẩm vừa nói ra lời này, hai huynh đệ Tử Xuyên cùng Tử Khê chính là người vui vẻ nhất.
Hai người hoan hô một tiếng liền vây quanh Mộc Cẩm. Ánh mắt cả hai đều sáng rực đến kinh người.
Mộc Tử Xuyên kéo cánh tay phải Mộc Cẩm kích động hỏi: "Trưởng tỷ, nhanh như vậy đã mua nhà rồi ư?"
Mộc Tử Khê kéo cánh tay trái Mộc Cẩm, khuôn mặt nhỏ nhắn kích động ửng hồng: "Trưởng tỷ, chúng ta mua nhà ở đâu vậy?"
Mộc Cẩm nói cho bọn họ vị trí của căn nhà.
Lại nói thêm: "Nhà mới mua có hai lối ra vào, nội thất đầy đủ, các ngươi cũng có thể ở đó."
Giá nhà thì không nhắc tới, cũng may bọn họ không hề hỏi đến.
Ba huynh muội Lăng Hư tiến lên chúc mừng Mộc Cẩm, nàng cười đáp lời cảm ơn.
Lăng Hư vội xua tay khéo léo từ chối: "Đa tạ ý tốt của cô nương, chỉ là ta và Lăng Không nên ở lại cửa hàng sẽ tiện bề hơn, không dám đến ở nhà mới của cô nương đâu."
Lăng Hư có lý do của riêng mình.
Hắn và Lăng Không tuổi tác đã không còn nhỏ, Mộc Cẩm lại chỉ là một tiểu cô nương, trong nhà còn có một Nhị muội muội tuổi tác cũng xấp xỉ nàng. Hai huynh đệ bọn họ thật sự không nên đến ở cùng, nếu không sẽ bị xem là người không biết điều.
Thế nhưng, hắn chợt nhìn về phía muội muội Lăng Tiêu, đoạn nghiêm túc nói với Mộc Cẩm:
"Gia đình cô nương còn có hai vị muội muội tuổi nhỏ, chi bằng để Lăng Tiêu đi qua đó cùng hai vị cô nương, hoặc là dạy hai vị ấy chút thuật phòng thân sẽ tốt hơn."
Mộc Cẩm quả thực đang có dự định này.
Liền nhìn về phía Lăng Tiêu.
Khóe môi Lăng Tiêu khẽ cong lên.
"Ta vốn định ở lại cửa hàng giúp việc."
Mộc Cẩm cười: "Có Lăng đại ca và Lăng nhị ca ở trong cửa hàng, ngay cả ta cũng sắp không có đất dụng võ rồi, Lăng Tiêu muội vẫn nên đến nhà ta làm Võ sư phụ cho hai muội muội của ta đi."
Lăng Tiêu cũng gật đầu đáp ứng.
Cô nương đã phó thác hai muội tử cho nàng, tin tưởng nàng đến vậy thì nàng không thể phụ lòng được!
Ông chủ Tác nhân cuối cùng cũng từ huyện trở về, đem khế đất của tòa nhà giao cho Mộc Cẩm.
Mộc Cẩm mặt mày hớn hở cầm khế đỏ của tòa nhà nhìn đi nhìn lại.
Ông chủ Tác nhân là một ông cụ hơi mập, thấy Mộc Cẩm cứ mãi ngắm khế đất, liền cười nói: "Mộc cô nương đã xem kỹ rồi chứ, không có gì sai sót phải không?"
Mộc Cẩm lúc này mới đưa khế đất cho đại đệ vẫn luôn ghé sát bên cạnh nàng, để hắn cùng nhị đệ nhìn kỹ.
Còn mình thì thi lễ với ông chủ Tác nhân: "Vất vả cho ngài rồi!"
"Nên làm, nên làm!" Ông chủ Tác nhân ý cười đầy mặt, "Mộc cô nương thật sự quá khách khí!"
Nói là vậy, nhưng thật ra trong lòng ông ta vô cùng hưởng thụ.
Ông chủ Tác nhân muốn cáo từ, Mộc Cẩm liền nháy mắt với Lăng Hư.
Lập tức nói với ông chủ Tác nhân: "Ngài chờ một chút."
Lăng Hư nhanh chóng đi đến phòng bếp, xách ra một túi giấy gói.
Đây là một con gà kho mà Mộc Cẩm cố ý giữ lại cho ông chủ Tác nhân.
"Đây là gà kho của cửa hàng chúng ta, hôm nay ngài vất vả tự mình đi một chuyến, đây là chút lòng thành của chúng ta, mong ngài nhận lấy."
Mộc Cẩm nói rất dễ nghe.
Ông chủ Tác nhân kia trong lòng cảm động, giả vờ từ chối một phen, cuối cùng vẫn nhận lấy.
Sau khi ông chủ Tác nhân rời đi, Lăng Tiêu nhịn không được nói: "Cô nương cũng quá hào phóng, một con gà kho có thể bán hơn một trăm văn tiền đấy!"
Mộc Cẩm cười.
"Không sao, sau này chúng ta còn cần đến hắn giúp đỡ nhiều. Hơn nữa, làm ông chủ Tác nhân, hắn kiến thức rộng rãi, giao hảo với hắn không phải là chuyện xấu."
Lăng Tiêu đôi mắt lấp lánh, khen: "Vẫn là cô nương biết nhìn xa trông rộng!"
Mộc Cẩm nghe xong lời này, đôi mắt sâu kín khẽ lóe lên.
Biết nhìn xa trông rộng ư? Đó đều là dùng mạng đổi lấy mà thôi.
Chỉ hy vọng nàng đời này thu lưu Lăng Tiêu cùng hai vị huynh trưởng của nàng xong, sẽ không còn gặp phải tao ngộ giống kiếp trước nữa.
" Đúng rồi, Lăng đại ca. Lâm đại thúc bên kia nói thế nào rồi?" Mộc Cẩm nhớ tới chuyện này, liền hỏi một câu.
Lâm đại thúc kia quả thực có chí khí, Lăng Không sau này lại tìm hắn một lần, hắn vẫn nói rằng trong những ngày đại hạn hán này, cuộc sống của ai cũng không dễ dàng, người một nhà bọn họ có thể dựa vào chính mình thì phải dựa vào chính mình.
Mấy ngày nay đều đi đào rễ tranh khắp nơi.
Mộc Cẩm thấy hắn có chí khí như vậy, cũng khâm phục.
Liền bảo Lăng Không nói với Lâm đại thúc, rễ tranh trắng làm sạch sẽ một chút, trực tiếp đưa tới y quán Quảng Ký bán.
Vì giúp nhà Lâm đại thúc một phen, nàng cũng tự mình đến y quán Quảng Ký một chuyến, cùng Ngô chưởng quỹ nói chuyện về Lâm đại thúc.
Ngô chưởng quỹ bảo nàng yên tâm, nàng liền biết Ngô chưởng quỹ sẽ không bạc đãi Lâm đại thúc.
Chỉ là hai ngày gần đây rễ tranh trắng đã đào không còn nhiều lắm. Ngay cả mấy thôn phụ cận Mộc gia thôn cũng biết chuyện dân làng Mộc gia thôn đang đào rễ tranh trắng đổi tiền.
Những thôn làng kia liền tổ chức lại việc đào rễ tranh trắng đổi tiền.
Bọn họ không cho phép người trong thôn khác đi vào địa phận núi của mình để đào rễ tranh trắng, vì thế đã phát sinh vài lần tranh chấp quy mô nhỏ.
Những người chạy nạn như Lâm đại thúc, nếu bị dân làng phát hiện đi vào địa phận của họ đào rễ tranh trắng, thì việc bị xua đuổi đã là còn khách khí. Bị đánh vỡ đầu còn là nhẹ.
Không có phương kế kiếm tiền nào khác ngoài cách đào rễ cỏ tranh trắng, cuộc sống sau này của người nhà Lâm đại thúc sẽ càng thêm khó khăn.
"Cô nương, Lâm đại thúc một nhà còn đang tìm việc làm. Hôm qua ở trên trấn, ta còn gặp hắn mang theo mấy đứa con trai nhà hắn đang tìm việc làm phu khuân vác..."
Trên trấn vốn có không ít phu khuân vác, đối với bọn họ mà nói, những người từ bên ngoài đến chạy nạn chính là cướp đi bát cơm của họ.
Dễ xảy ra xung đột thì khỏi phải nói, vả lại hiện giờ có người nguyện ý dùng tiền thuê phu khuân vác càng ngày càng ít.
“Đây không phải là kế sách lâu dài. Như vậy đi, ngày mai ngươi rảnh rỗi thì mời Lâm đại thúc đến cửa hàng một chuyến, ta sẽ tự mình nói chuyện với hắn.”
Nghe Mộc Cẩm nói xong, Lăng Không liên tục gật đầu.
Nhìn sắc trời, Mộc Cẩm định mang theo hai đệ đệ ngồi xe bò về thôn.
Nhìn thân ảnh ba tỷ đệ cô nương rời đi, Lăng Tiêu nhịn không được đỏ hốc mắt nói: "Cô nương thật sự là...... Tấm lòng quá đỗi thiện lương!“
Lăng Không tiếp lời: " Đúng vậy, lúc trước ta còn tưởng rằng cô nương chỉ tiện miệng hỏi một câu, không ngờ cô nương vẫn nhớ đến người nhà Lâm đại thúc.”
Lăng Hư gật đầu, song lại nghiêm túc nói: "Cô nương thực sự có tấm lòng thiện lương! Bần tắc độc thiện kỳ thân, đạt tắc kiêm thiện thiên hạ! (nghèo thì chỉ lo cho bản thân mình, khi hiển đạt thì làm phúc cho thiên hạ).”
“Chỉ là, cũng bởi gia đình Lâm đại thúc đáng để người giúp, cô nương mắt sáng như đuốc, nhìn ra nhân phẩm tốt của Lâm đại thúc.”
Trên đường đi ngồi xe bò, Mộc Tử Xuyên không nhịn được kích động hỏi Mộc Cẩm: "Trưởng tỷ, khi nào chúng ta chuyển đến trấn ở đây?"
“ Đúng vậy, trưởng tỷ, khi nào chúng ta chuyển đến đây? "Mộc Tử Khê cũng hỏi.
Suy cho cùng tuổi vẫn còn nhỏ, đối với đại sự chuyển đến trên trấn ở như vậy vẫn là thiếu kiên nhẫn.
Mộc Cẩm cười đưa tay sờ sờ gáy hai đệ đệ.
“Thế nào, hai người các ngươi gấp gáp dọn qua đó ở sao?“
Mộc Tử Xuyên lập tức nghiêm trang trả lời: "Trưởng tỷ, chúng ta đương nhiên sốt ruột dọn đến, trưởng tỷ ngày ngày bôn ba vất vả như vậy, chúng ta đau lòng!”
Mộc Tử Khê ở một bên gật đầu như giã tỏi.
Mộc Cẩm trong lòng ấm áp, nói: "Còn phải qua mấy ngày nữa, được không? Trưởng tỷ đi tìm tiên sinh tính toán ngày lành vào nhà mới..."
Mộc Cẩm còn chưa nói xong, đã bị một tiếng gọi xa lạ lại vội vã chặn ngang.
“Mộc cô nương! Cô là Mộc cô nương sao?”