Nguyên do Kính Tứ công công nội lực thâm hậu, thính lực lại linh mẫn, đối với tiếng bước chân của Mộc Cẩm vô cùng quen thuộc. Biết nàng đã trở về nhà, ông liền tự mình mở cửa viện đón chào.
Mộc Cẩm cười thi lễ.
Kính Tứ công công khẽ chắp tay phải trước ngực, đó chính là tư thế quen thuộc thường ngày của ông.
“Cô nương giờ này cớ sao lại trở về?” Ông mỉm cười chào hỏi, thấy Mộc Cẩm thi lễ, lại vội vàng nói: “Ôi cô nương, không được, không được!”
Mộc Cẩm suy nghĩ một lát, đang định mời Kính Tứ công công giúp sức, liền mỉm cười nói: "Hôm nay ta có chút việc phải làm, liền trở về sớm một chút.”
Kính Tứ công công vội vã hỏi có chuyện gì.
Ông còn nói với Mộc Cẩm rằng, có bất cứ chuyện gì cũng có thể nói với ta, nếu ta không giúp được gì, chờ công tử trở về sẽ khó lòng ăn nói với công tử.
Mộc Cẩm liền cười nói: "Ta thật sự có việc muốn nhờ Kính thúc ra tay tương trợ, song chưa vội. Vừa lúc hôm nay ta trở về sớm, chi bằng ta làm thêm vài món nhắm rượu cho Kính thúc và Đồng tiên sinh rồi sẽ bàn sau.”
Kính Tứ công công hiếm khi được thưởng thức món ngon mỹ vị Mộc Cẩm làm, liền vội vã nhận lời.
Ông là thái giám, không có con cái, đối với Triệu Cảnh Dật thì một lòng một dạ trung thành tận tụy, cũng không dám coi Triệu Cảnh Dật như một hậu bối bình thường mà chỉ xem như Sở Vương điện hạ để kính trọng.
Ngược lại đối với tiểu cô nương Mộc Cẩm này, từng câu từng lời đều gọi ông là Kính thúc, lại lúc nào cũng nhớ đưa cho ông chút đồ ăn ngon.
Thường xuyên qua lại như vậy, khiến trong lòng ông vừa ấm áp vừa thư thái, ngược lại coi Mộc Cẩm như con cháu trong nhà mình mà đối đãi.
Rồi sau đó ông đuổi đại sư phụ trong bếp đi, tự mình xắn tay áo đến tiếp đón Mộc Cẩm.
Sau khi Mộc Cẩm vào cửa, ông tự mình dẫn nàng đến bếp phòng.
Mộc Cẩm cũng không từ chối việc ông đích thân đến giúp nàng.
Đơn giản là trong lòng nàng rõ ràng, người vào cung làm thái giám, tuyệt đại đa số đều xuất thân từ gia đình nghèo khổ.
Kính Tứ công công có lẽ lúc nhỏ cũng từng giúp đỡ mẫu thân hoặc là tổ mẫu trong nhà, hoặc là các tỷ muội làm qua việc nấu nướng trên bếp lò.
Đến khi hầu hạ Triệu Cảnh Dật về sau, dĩ nhiên không cần tự mình đi vào bếp bận rộn. Bây giờ bảo ông ôn lại chuyện xưa, cũng thật tốt.
Quả nhiên, Kính Tứ công công nào thái rau, nào nhóm lửa, mọi việc đều tinh thông.
Những món ăn kia được thái cắt gọn gàng theo quy tắc, còn đẹp hơn nhiều so với Mộc Cẩm tự thái, kỹ thuật cắt gọt quả thực rất cao!
Mộc Cẩm không nhịn được cất lời khen ngợi.
Kính Tứ công công cũng bật cười ha hả, vẻ mặt hân hoan.
Tiếng cười ấy tựa hồ từ tận đáy lòng, hiển nhiên tâm tình ông vô cùng thư thái.
Mộc Cẩm phi một đĩa lạc rang, làm món tỏi băm trộn dưa leo.
Trong thời kỳ hạn hán này, dưa leo là loại quả theo mùa, thập phần khó kiếm, nhưng người có thân phận như Tứ công công có thể kiếm được cũng không lấy làm kỳ.
Thêm một ít hạt lạc nữa.
Sau đó lại dùng thịt lợn nạc ướp sẵn trên bếp cắt thành sợi, lại đánh hai quả trứng gà và mì, dùng bột trứng gà bọc lại chiên thành thịt viên chiên giòn.
Hơn nữa, cửa hàng đồ kho nhà ta hôm nay đã đưa tới móng cừu chua cay cùng những món kho khác, như vậy cũng đã đủ rồi.
Kính Tứ công công thấy Mộc Cẩm tay chân lanh lẹ làm xong mấy món nhắm rượu, miệng lão không ngớt lời khen ngợi. Lão hận không thể lập tức nâng chén.
Bất quá, lão vẫn nhớ Mộc Cẩm nói có việc muốn nhờ lão hỗ trợ, liền hỏi chuyện trước.
Mộc Cẩm đem chuyện Triệu Tứ Nương muốn hòa ly với trượng phu nàng nói với Kính Tứ công công.
Trong lòng Kính Tứ công công cảm thấy tiểu cô nương Mộc Cẩm này còn quá trẻ, tâm địa lại thiện lương. Lão nghĩ, Triệu Lục Nương cùng tiểu cô nương này có chút giao tình, nhưng lần trước Triệu Lục Nương gặp nạn, công tử chính là tự mình ra tay giúp tiểu cô nương cứu mẫu tử Triệu Lục Nương. Còn Triệu Tứ Nương kia, nàng ta có tài đức gì mà cũng nhận được sự trợ giúp của tiểu cô nương chứ?
Chỉ là, lão ở thâm cung, sau đó đi theo Sở Vương điện hạ, hầu hạ Sở Vương điện hạ, đã gặp qua rất nhiều loại người. Bởi vậy lão cảm thấy tiểu cô nương thuần thiện này đặc biệt đáng quý.
“Cô nương yên tâm, chuyện này lão nô đã khắc ghi trong lòng. Chọn ngày không bằng đụng ngày, vậy cứ định vào ngày mai đi. Ngày mai lão nô sẽ phái người dẫn mẫu tử Triệu Tứ Nương đến phu gia nàng, đem chuyện hòa ly làm rõ ràng.”
Mộc Cẩm vội vàng phúc thân nói lời cảm tạ.
Kính Tứ công công vội vàng đỡ lấy, "Cô nương cũng không thể khách khí với lão nô như vậy. Những điều khác không nói, chỉ riêng ân tình cô nương tự tay làm rượu và đồ ăn cho lão nô đây, lão nô cũng phải vì cô nương làm chút gì đó mới được!"
Mộc Cẩm rũ mắt cười thầm. Trong lòng nàng hiểu rõ, một đại nội thị được Triệu Cảnh Dật tín nhiệm như Kính Tứ công công, khi Triệu Cảnh Dật không ở Sở Vương phủ, thì người đương gia Sở Vương phủ chính là Kính Tứ công công. Một người có thân phận như vậy, lại nói những lời như thế, quả thực là rất coi trọng một cô nương thôn dã như nàng.
Bởi vì còn phải về Mộc gia thôn một chuyến, Mộc Cẩm liền cáo từ Kính Tứ công công.
Kính Tứ công công thấy nàng còn muốn trở về Mộc gia thôn, cũng không hỏi nàng muốn trở về làm gì, liền hô một tiếng "Bạch Thuật".
Mộc Cẩm đang tò mò, thầm nghĩ Bạch Thuật không phải là một vị thuốc Đông y sao? Lại thấy một cô nương áo xanh lên tiếng trả lời, nàng mới biết Bạch Thuật là tên của một cô nương.
Cô nương Bạch Thuật này ước chừng mười tám mười chín tuổi, mặt tròn má hạnh, tướng mạo thập phần không tệ, lại còn rất hiền lành. Nhìn thấy Mộc Cẩm, nàng vội vàng thi lễ, "Bạch Thuật tham kiến cô nương!"
Mộc Cẩm hoàn lễ, cười nói: "Bạch Thuật tỷ tỷ không cần đa lễ.”
Kính Tứ công công liền cười tủm tỉm nhìn Mộc Cẩm. “Cô nương, để Bạch Thuật đưa cô nương về thôn một chuyến đi. Ngồi xe ngựa qua lại sẽ nhanh hơn, nếu không chờ cô nương về trấn thì trời sẽ tối mất.”
Mộc Cẩm nghĩ nghĩ cũng không cự tuyệt, cười nói cảm ơn.
Kính Tứ công công thấy Mộc Cẩm tiếp nhận hảo ý của lão, thập phần cao hứng. Lão tự mình gọi to bảo phu xe chuẩn bị xe ngựa.
Sau khi xe ngựa chuẩn bị xong, Mộc Cẩm liền được Bạch Thuật hầu hạ lên xe ngựa.
Xe ngựa nhanh hơn xe bò rất nhiều. Đến Mộc gia thôn, cùng lắm chỉ khoảng một khắc đồng hồ.
Mộc Cẩm bảo người đánh xe dừng xe ngựa trước cửa nhà mình.
Bạch Thuật xuống xe ngựa trước, sau đó một tay kéo rèm cửa xe, một tay đỡ Mộc Cẩm xuống.
Lúc được Bạch Thuật đỡ xuống xe ngựa, Mộc Cẩm có chút hoảng hốt. Cảnh tượng như vậy, tựa hồ đã trở lại kiếp trước. Từ sau khi trở về Tần gia, Tần gia mặc dù loạn lạc, nhưng ở bên ngoài vẫn thập phần sĩ diện, các tiểu thư Tần gia ra ngoài phô trương vẫn là rất lớn.
Sau này, khi nàng được tìm về Tần gia với thân phận đích trưởng nữ, người phụ thân tệ bạc ấy đã đích thân tìm kế mẫu Lý thị, dặn dò bà ta chớ đối xử bạc bẽo với nàng trong sinh hoạt thường nhật.
Cũng vì lẽ đó, Tần gia đã mời lão sư dạy lục nghệ để chỉ bảo nàng thi từ ca phú, lại còn thỉnh một vị ma ma xuất cung đến dạy dỗ lễ nghi phép tắc.
Bên cạnh nàng có đến bốn đại nha hoàn thân cận, mỗi lần ra ngoài giao thiệp đều có cả tùy tùng đi theo hầu hạ...
Bạch Thuật nhận thấy cô nương đang có vẻ thất thần, vội vàng khẽ gọi một tiếng.
Mộc Cẩm bừng tỉnh, khẽ cười nhìn nàng: "Không sao cả, chỉ là ta cảm thấy Bạch Thuật tỷ tỷ xem ta như món đồ sứ dễ vỡ vậy. Ta tự mình xuống xe được mà."
Bạch Thuật chẳng nói thêm lời nào, cũng chỉ mỉm cười với Mộc Cẩm.
Mộc Cẩm lấy lại bình tĩnh, nghĩ đến hai vị muội muội nhỏ của mình, sau này cũng nên thỉnh tiên sinh dạy Lục Nghệ để chỉ bảo các nàng.
Việc đọc sách viết chữ, theo ta thấy, Đồng tiên sinh đã dạy rất tận tâm.
"Cô nương, chúng ta vào nhà cô nương trước chứ?" Bạch Thuật khẽ giọng hỏi.
Mộc Cẩm lắc đầu: "Xe ngựa cứ đậu trước cửa nhà. Bạch Thuật tỷ tỷ đi cùng ta đến nhà trưởng thôn một chuyến."
Mộc Cẩm vừa dứt lời, trước cửa đã có không ít thôn dân hiếu kỳ vây kín.