Mộc Cẩm nghe vậy, trên mặt cũng thoáng lộ vẻ kinh ngạc.
Điền lão gia đã thủ thỉ cùng nàng đôi lời như thế, nàng cũng không tiện hỏi thêm, nghĩ bụng đến nơi rồi ắt sẽ rõ.
"Lão phu sẽ dẫn các ngươi tới tiệm nhỏ của lão phu trước, những thứ ấy các ngươi chẳng cần bận tâm, lão phu sẽ sai người đáng tin cậy đi sắm sửa, cũng sẽ cho người dọn dẹp tề chỉnh."
Mộc Cẩm khẽ nói lời cảm ơn một lần nữa, sau đó hai tiểu đệ vừa mừng rỡ vừa lo âu theo sau Điền lão gia đến tiệm nhỏ của lão.
Sau khi đến nơi, lòng Mộc Cẩm không ngừng tâm đắc.
Tiệm nằm trên con phố chính của thị trấn, dẫu không phải vị trí đắc địa nhất, song cũng có thể nói là nơi tốt lành.
Tại vị trí này, Điền lão gia một ngày chỉ thu của nàng năm văn mướn phí, vả lại lần đầu ký kết giao ước thuê nhà, vì chiếu cố nàng mà chỉ ký một năm...
Mộc Cẩm vô cùng cảm tạ Điền lão gia.
Điền lão gia lấy chìa khóa ra, mở cửa lớn của tiệm nhỏ.
Quán đã lâu không có hơi người, một luồng khí mốc meo xộc thẳng vào mũi, song đây cũng là hiện tượng thường tình, Mộc Cẩm cũng chẳng lấy làm chê bai.
Nàng bước vào, thấy phía trước quán là chính sảnh, bàn ghế dành cho khách được bày biện đâu vào đấy, tề chỉnh vô cùng.
Bên phải là quầy hàng.
Bên trong quầy là một dãy kệ hàng bằng gỗ.
Ngoài ra còn có vài chai lọ rượu rỗng trong các gian hàng bằng gỗ kia.
Quán nhỏ quả thực chẳng lớn, chỉ vỏn vẹn một gian.
Tuy không bề thế nhưng lại sâu hun hút. Hơn nữa, phía sau còn có một tiểu viện.
Tiểu viện này đi sâu vào cũng không tệ lắm, đôi lão phu phụ từng kinh doanh quán ăn kia đã dựng thêm một gian phòng nhỏ phía bên phải tiểu viện, dùng làm nơi an cư của họ.
Sau cùng, Điền lão gia mới dẫn tỷ đệ Mộc Cẩm đến xem phòng bếp.
Gian bếp này cũng chẳng nhỏ bé gì, bày bốn cái lò, mỗi lò lại có đôi nồi sắt, một lớn một nhỏ.
Ngoài bếp lò chuyên dùng, còn có cả bếp đun nước, bếp hầm canh, đầy đủ cả.
Bát đũa, vật dụng đều còn đủ, chất đầy trong một chiếc tủ gỗ lớn.
"Thế nào, Mộc cô nương?"
"Có ưng ý chăng?"
Điền lão gia cười ha hả nhìn Mộc Cẩm, trong giọng nói cũng có chút hoài niệm: "Dẫu Mộc cô nương không buôn bán món kho, nhưng tiệm nhỏ này của lão phu vốn chuyên buôn bán đồ ăn, vậy thì cũng phải lẽ!"
Mộc Cẩm là người biết nhìn nhận tốt xấu.
Tiệm nhỏ này của Điền lão gia quả thực rất tốt, lão cũng chẳng hề khoác lác, phàm là đầu bếp trong tay có vài món sở trường, thuê tiệm nhỏ này để kinh doanh, ắt sẽ không lỗ vốn.
"Cũng chẳng giấu gì cô nương, cũng từng có vài người chuyên kinh doanh nhỏ lẻ tìm đến hỏi thuê tiệm nhỏ này của lão phu..."
"Khi ấy lão phu muốn cho thuê dài hạn, mười năm một kỳ, số mướn phí chẳng hề nhỏ. Theo lẽ thường thì mấy người buôn bán nhỏ lẻ khó lòng xoay sở được khoản thuê lớn như thế, đành phải bỏ qua."
Mộc Cẩm gật đầu.
Nàng đã nói mà, khu vực tốt lành nhường ấy, mặt tiền tiệm nhỏ khang trang nhường ấy, nàng quả thực khó tin lại chẳng có ai muốn thuê.
Thì ra là có nguyên do như vậy.
Nàng không khỏi một lần nữa bày tỏ lòng biết ơn tới Điền lão gia, vì đã nguyện ý cho nàng thuê bằng hình thức ngắn hạn.
Điền lão gia cười xua tay: "Nói đi cũng phải nói lại, tiệm nhỏ này của lão phu cũng có duyên phận với Mộc cô nương vậy. Nếu không làm sao lại trải qua cả hạn hán, để lão phu nhàn rỗi suốt hơn hai tháng, cuối cùng lại đợi được Mộc cô nương chứ?"
Mộc Cẩm liền khiêm nhường mỉm cười.
Nàng thấy hài lòng với tiệm nhỏ này, kế đó chính là mời Nha Tử chuyên môn đến đây lập khế ước.
Những sự tình này Mộc Cẩm đều không cần bận tâm, Điền lão gia sẽ một tay giải quyết ổn thỏa.
Cầm khế ước thuê mướn, Điền lão gia không vội đòi Mộc Cẩm trả tiền nhà, ông nói hôm nay nếu Mộc Cẩm có thể giúp ông làm ra những món kho ông mong muốn, thì đó đã là đại ân đối với ông rồi.
Nhưng Mộc Cẩm còn phải về Mộc gia thôn một chuyến để lấy dược liệu làm kho. Việc thanh toán chi phí thuê nhà, quả thực chưa gấp.
Hương liệu trong nhà cũng không đủ, chỉ có thể mua ở tiệm tạp hóa trong trấn. Trên trấn không có cửa hàng chuyên bán hương liệu, chỉ huyện thành mới có. Những thứ như hương liệu này, dân thường mua không nổi, cũng không dùng nhiều lắm, bình thường đều là tiệm tạp hóa bán một ít. Đương nhiên, cũng có thể mua được ở y quán, bởi có chút hương liệu cũng chính là dược liệu, nhưng nàng không muốn tiêu số tiền kia, trong nhà nàng có nhiều, về nhà lấy còn có lợi hơn nhiều. Cho dù nàng ngồi xe bò đi lại một chuyến, vẫn có lời hơn so với việc đi y quán mua mấy cân hương liệu.
" Đúng rồi, Điền lão gia, ngài nói đã mua được chút đồ tốt, đó là thứ gì vậy?"
Mộc Cẩm trước khi về nhà lấy dược liệu làm kho, nhớ ra vấn đề này liền hỏi.
Điền lão gia vỗ đùi một cái, cười ha hả nói: "Hôm nay may mắn tột bậc, bắt gặp người bán thịt bò!"
Trâu cày ở triều Đại Lê không được phép tùy tiện g.i.ế.c thịt, nhưng bò thịt thì lại có thể. Bò thịt triều Lê được nuôi dưỡng từ một số nước nhỏ như Thương Lan ở biên giới Tây Bắc. Những bò thịt này đương nhiên cũng không phải ai cũng có thể chăn nuôi, mà phải trình báo với quan phủ, tất cả bò thịt đều được đánh dấu nhận dạng ngay từ nhỏ.
Thì ra là vậy!
"Vậy Điền lão gia hẳn đã mua không ít thịt bò rồi phải không?" Mộc Cẩm cười hỏi, nàng cũng biết làm món thịt bò kho.
Điền lão gia nghe vậy vui vẻ gật đầu, "Mua thịt bò chứ! Mua ba mươi cân! Không chỉ thế, lão phu còn mua thêm một cái đầu bò nữa!"
"Ôi chao, ta vốn muốn mua cả nội tạng của con bò đó, nhưng nội tạng bán rẻ quá, chợ rau đã có không ít người sẵn lòng nếm thử vị tươi ngon, tranh nhau mua hết từng cân một rồi. Chỉ còn cái đầu bò to trông không có mấy thịt, nên mới còn ở lại đó."
Mộc Cẩm nghe vậy trong lòng khẽ động.
"Điền lão gia, nội tạng bò rẻ hơn sao? Sẽ không rẻ hơn nội tạng lợn và nội tạng cừu chứ?"
Điền lão gia cười nói: "Đương nhiên không thể rẻ hơn nội tạng cừu được, nhưng những nội tạng bò kia đều được làm sạch sẽ cả rồi, một cân cần ba văn tiền!"
Cái đó thì đắt hơn nhiều so với nội tạng cừu và lợn.
"Mộc cô nương cũng muốn làm món thịt bò kho để bán sao?"
Thật ra khi nghe Mộc Cẩm hỏi vấn đề đó, Điền lão gia liền cao hứng. Nếu Mộc cô nương đã hỏi, vậy nhất định sẽ làm món thịt kho rồi! Vậy thì số thịt bò và đầu bò ông mua sẽ không còn đáng lo nữa!