Hiện tại, một cái nồi gang lúc này đáng giá bao nhiêu tiền? Nếu có người chuyển thép phế liệu ra ngoài, đúc thành nồi gang mang ra chợ bán thì kiếm được bao nhiêu?
Hồng Minh cười nói: “Cậu cũng nghĩ tới chuyện đầu cơ trục lợi thép phế liệu à? Chẳng lẽ thép phế liệu chỉ có thể dùng để làm nồi thôi sao?”
Còn có thể làm gì khác nữa? Đúc xe đạp, hay làm kho gỗ? Đừng đùa chứ, người bình thường đâu có kỹ năng đó, việc này cần cả một dây chuyền sản xuất cơ mà.
Hồng Minh không nói cho Trương Kiến Lâm hay, rằng trước kia đúng là có người đã làm được chuyện này một cách trót lọt. Nếu không phải cuối cùng bị bắt quả tang, có lẽ đến giờ vẫn không ai dám tin đó là sự thật.
“ Tôi bỏ tiền nhờ người theo dõi người thủ kho cũ của xưởng thép, nhưng không tìm được thông tin gì. Hiện tại, người của xưởng thép cũng đang điều tra. Tôi thấy hay là chúng ta rút lui đi, dù sao cũng chẳng liên can gì đến chúng ta.”
Giang Minh Ngạn nói: “Có khi nào là người nhà của vị lãnh đạo nào đó đã lợi dụng chức quyền để làm chuyện mờ ám này không?”
Trương Kiến Lâm vỗ bàn đứng phắt dậy: “Viên Kiến Quân!”
Sao lại đột nhiên nghĩ đến anh ta?
Trương Kiến Lâm hưng phấn nói: “ Tôi không dám nói chắc có phải anh ta hay không, nhưng anh ta có khả năng dính líu đến chuyện này.”
“ Tôi nghe anh tôi nói năm ngoái Viên Kiến Quân đã mua đồng hồ, trong đó có một chiếc được đặt mua từ Liên Xô, nhờ người quen mua ở cửa hàng ngoại thương. Khá nhiều người phải ganh tị ra mặt.”
Hồng Minh ngẫm nghĩ: “Ba anh ta là phó xưởng, mẹ anh ta lại công tác ở Cục Văn hóa. Gia đình họ vốn không thiếu tiền, lại chỉ có độc một mụn con trai, anh ta mê đồng hồ thì có sắm vài chiếc cũng là chuyện thường tình.”
Giang Minh Ngạn suy nghĩ một lát, rồi đáp: “ Tôi từng gặp xưởng phó Viên rồi. Nhìn phong thái và cách hành xử của ông ta, không giống loại người rộng rãi chi tiền để làm hài lòng con trai đâu.”
“Cậu nói vậy cũng phải.” Hồng Minh ngẫm nghĩ, thấy quả thật có khả năng đó.
Có thể dựa vào thông tin này, nhưng không thể tự mình nói ra. Bởi lẽ, giờ đây ai ai cũng biết nhà họ đã gián tiếp gây thù chuốc oán với nhà họ Viên vì chuyện trường tiểu học cho con em, nếu họ nói ra thì sẽ bị mang tiếng là đang trả thù riêng.
Trương Kiến Lâm cười ha hả, anh ấy thích làm mấy chuyện này nhất, cứ giao cho anh ấy là ổn thỏa.
Gác vấn đề thép phế liệu sang một bên, lúc này có khách quý ghé chơi.
Giang Minh Ngạn về đến nhà, lần đầu tiên được gặp mặt Chu Minh Sơn – người mà anh vẫn thường nghe nhắc đến. Bởi lẽ từng được thưởng thức trà ngon của ông nhiều lần, nên Giang Minh Ngạn vô cùng kính cẩn cúi chào.
Chu Minh Sơn người không cao lắm, dáng người gầy guộc, thoạt nhìn trông rất tinh anh, có vẻ là một người làm việc giỏi giang.
“Chú Chu uống trà đi ạ.”
Trong nhà có một bộ ấm trà tử sa tinh xảo mà Trương Huệ may mắn tìm được ở khu phế liệu.
Chu Minh Sơn cười nói: “Bộ ấm trà này làm bằng tử sa đấy, với chất liệu và tay nghề này, nếu là ngày trước thì giá trị sẽ cao hơn bây giờ bội phần.”
Ông Chu cười ha hả khen: “Pha trà cũng khéo nữa, tốt hơn mấy đứa con tôi chỉ biết phá thôi.”
Trương Cao Nghĩa vỗ vỗ vai ông ấy: “ Đúng là cây mỗi hoa, nhà mỗi cảnh, con cái nhà ông ấy còn có việc khác phải làm, chúng ta là người lớn, không thể cưỡng ép con cái được. Hơn nữa, Văn Phong nhà ông đi làm ở xưởng chè tận tỉnh thành, dù sao cũng là làm việc liên quan đến trà mà.”
Chu Minh Sơn gật gật đầu, không nói gì thêm.
Trương Huệ nhìn ông ấy, cười hỏi một cách duyên dáng: “Nếu cháu muốn học pha trà thì chú Chu có vui lòng chỉ dạy cho cháu không?”
Trương Cao Nghĩa, Giang Minh Ngạn và cả Chu Minh Sơn đều quay sang nhìn cô.
Trương Huệ cười ngọt ngào: “Cháu thật sự rất thích pha trà, đặc biệt là trà hoa nhài.”
Trà, vốn chỉ là thức uống dân dã, nay qua tay chú lại trở nên tao nhã, thật đáng mừng.
Muốn học trà của Chu Minh Sơn ư.
Chu Minh Sơn không biết Trương Huệ nói đùa hay là muốn học thật, bèn cười hỏi: “Cháu là giáo viên trong trường, có bỏ được công việc giáo viên để cùng chú lên núi hái trà không?”
Thật ra trong lòng Trương Huệ cũng đang đắn đo, nếu học pha trà thì nhất định sẽ không thể tiếp tục làm giáo viên được.
Trương Cao Nghĩa vội vàng nói: “Thôi chú đừng nghe con bé nói lung tung, con bé phải đi làm, sau này rảnh rỗi cũng phải lo việc nhà, chăm sóc con cái, làm gì có thời gian mà học pha trà chứ.”
---