“Chị dâu đừng lo lắng, suất biên chế của em mà không đổi được suất biên chế khác, lẽ nào lại không thể đổi lấy một chân hợp đồng sao?”
Trương Huệ quay đầu hỏi cha mẹ: “Đề nghị này của con liệu có được không ạ?”
“Con nghĩ cái gì cũng hay, sao không nghĩ tới mình có khiếu học nghề trà hay không, nếu không có thì uổng phí hai năm học tập và hai năm công tác mất.”
“Uổng phí gì chứ, cho dù không học được thì cũng tính là mở mang kiến thức, trải nghiệm thêm cuộc sống. Về phần công việc, con không có việc làm nhưng chị dâu lại có, nhìn chung thì thu chi trong nhà mình vẫn ổn định, không có gì đáng lo cả.”
Trần Lệ Phương suýt nữa bị con gái chọc phá ra cười, trợn mắt nhìn cô: “Không nghe người ta nói con gái lấy chồng như bát nước đổ đi sao, giờ thì cô còn coi ai là người nhà nữa đây?”
“Mẹ đừng trêu con nữa, mẹ nói vậy là trái lòng mình rồi đó.”
Trần Lệ Phương không nhịn được nữa, bật cười nói: “Dù sao đi nữa con cũng phải dạy hết học kỳ này, chuyện đổi việc hay không chúng ta tính sau, không chừng đến lúc đó con lại thay đổi quyết định nữa thì sao.”
“Mẹ con nói không sai, làm giáo viên, con vẫn phải có trách nhiệm với các cháu học trò, không thể bỏ dở việc dạy dỗ giữa chừng. Một hai tháng nữa là hết học kỳ rồi, đứa bé trong bụng con cũng chưa to là bao, đi làm chưa phải là gánh nặng lớn lao gì đối với con đâu.”
Trương Cao Nghĩa nghe theo lời vợ, trước mắt cứ tạm thời gác lại một thời gian đã. Nếu con gái đổi ý, muốn tiếp tục làm giáo viên, thì con dâu cả trong nhà vẫn còn cơ hội tìm một công việc khác phù hợp.
Vợ chồng ông bà muốn tạm gác lại một thời gian, bản thân Chu Minh Sơn cũng đồng tình. Ông cảm thấy tiểu thư nhà bạn cũ khó mà theo nổi nghiệp trà, nhưng quả thực ông rất ưng Trương Huệ, trước khi về còn đặc biệt tặng cô một cuốn sách pha trà tâm đắc.
“Sách này không phải là bí kíp gì ghê gớm đâu cháu, đa phần là những kiến thức về nghề trà. Nếu cháu có hứng thú thì cứ giữ lại mà đọc. Đọc hết cuốn này là cháu coi như đã nhập môn rồi đấy.”
Chu Minh Sơn cười nói: “Nếu cháu đọc xong cuốn sách này mà nhớ được ngót nghét hai mươi chương, chú sẽ cân nhắc nhận cháu làm đồ đệ.”
Trương Huệ cầm lấy cuốn sách dày cộp, hít sâu một hơi: “Dạ được ạ.”
Muốn học nghề trà đâu thể chỉ nói suông, phải bắt tay vào làm mới mong thành công.
Trương Cao Nghĩa đưa Chu Minh Sơn đến nhà ga: “Làm phiền ông phải tốn công dỗ dành con bé rồi.”
Chu Minh Sơn khoát khoát tay: “Cũng chẳng phải dỗ dành gì, nếu Huệ Huệ thực lòng kiên trì được, tôi sẽ nhận nó làm đồ đệ chứ sao?”
Cuốn sách này vốn là tinh hoa nghề trà được truyền từ bao đời nay của nhà họ Chu, ban đầu nằm trong tay Chu Văn Phong. Nhưng thấy con trai chẳng mảy may hứng thú với trà đạo, Chu Minh Sơn đ.â.m ra nản lòng, bèn mang cuốn sách này về. Thế nên, đúng lúc lại đem tặng cho Trương Huệ.
Trương Cao Nghĩa cười khẽ: “Thôi thì chúng ta đừng vội vàng, cứ đợi xem sao đã.”
Trong thâm tâm, Trương Cao Nghĩa vẫn ôm ấp hy vọng con gái sẽ tiếp nối nghiệp nhà, an ổn làm một cô giáo. Con gái là khúc ruột của vợ chồng ông, họ không thể công khai phản đối. Vậy nên, nếu con gái không kiên trì nổi mà bỏ cuộc, ông ấy chắc chắn sẽ thầm vui mừng khôn xiết.
Chu Minh Sơn sao lại không thấu rõ lòng Trương Cao Nghĩa: “Lão bạn già, hè sang năm lên núi Mạnh Đỉnh, tôi mời ông xơi món gà nướng trứ danh.”
“Được, chúc ông thượng lộ bình an nhé.”
Vì hôm nay là ngày công tác, sáng Chu Minh Sơn rời đi, Trương Huệ không thể tiễn ông. Chiều về nhà, cô liền ôm sách bút bắt đầu cặm cụi ghi chép. Cuốn sách này đã được các đời tiền nhân nhà họ Chu dày công thêm bớt, sửa đổi. Toàn bộ nội dung đều viết bằng chữ phồn thể, khiến cô phải vừa tra từ điển vừa ghi chú những từ không biết. Để ghi nhớ, ít nhất phải đọc đi đọc lại thật kỹ. Trương Huệ bèn lấy một cuốn sổ khác, cẩn thận chép lại bản chữ phồn thể viết dọc thành chữ giản thể viết ngang cho dễ đọc thuộc lòng.
---