Thời đại này có rất nhiều phụ nữ mang thai chỉ béo bụng mà không béo tay chân.
Không thiếu tiền ư? Hừ, lẽ nào mình lại thiếu tiền chắc?
Ừm, đúng là không thiếu tiền lẻ, nhưng vẫn còn thiếu cả đống tiền lớn.
Từ khi mang thai, Trương Huệ không ra khu phế liệu nữa. Giờ ngẫm lại, Giang Minh Ngạn nói rất đúng, ở cái chốn nhỏ này cũng chẳng thiếu người thông minh, muốn vớ được món đồ thực sự có giá trị thì cũng chẳng khác gì mò kim đáy bể, trông cậy vào may mắn mà thôi.
Sau ngần ấy thời gian, đồ cũ có giá trị nhất cô nhặt được chính là mấy món đồ gỗ nạm đá và cuốn tranh 'Tứ hiền sơn thủy' mà cô tình cờ mua được hồi mới đầu.
Trong tình cảnh bình thường thì muốn kiếm được món đồ thực sự có giá trị thì vẫn phải tự bỏ tiền túi ra mà mua.
Trương Huệ ung dung về nhà mẹ đẻ ăn trưa, ăn uống no say rồi mới về nhà đánh một giấc ngủ trưa.
Ngủ trưa dậy đi dạo quanh sân hai ba vòng, sau đó vào phòng làm việc bắt đầu ngồi chép lại cuốn sách về trà đạo.
Bận rộn đến tối, Giang Minh Ngạn tan ca về nhà, đi ra giếng múc nước, định rửa tay, liếc nhanh qua cái vạc nước: “Hết cá rồi sao?”
“Ừm, cũng chẳng có mấy con.”
Tiếng nước chảy ào ào vang lên, Giang Minh Ngạn vừa rửa tay vừa nói: “Mai kia được nghỉ, anh sẽ cùng bố đi câu cá.”
“Anh biết câu không?”
Giang Minh Ngạn rửa tay xong, vơ lấy chiếc khăn chùi tay, khẽ đặt môi lên trán vợ một cái: “Câu được thì câu, không câu được thì mua. Dù sao cũng là cá sông tự nhiên, đều là đồ tươi ngon cả.”
“Ừm, nếu mua thì mua nhiều chút, tranh thủ ăn thêm mấy ngày.”
Mẹ vợ cô nghe bác sĩ nói ăn nhiều cá sau này sinh con sẽ thông minh, nên ngày nào cũng tìm mua cá. Mua ít sợ không đủ dùng.
“Giang Minh Ngạn có nhà không? Giang Minh Ngạn?”
“Ai gọi thế?”
“Để anh ra xem.”
Giang Minh Ngạn quăng vội chiếc khăn tay lên bàn rồi ra mở cửa. Hai anh bưu tá đã đứng sẵn ở đó.
Đã nhiều lần giao mấy kiện hàng lớn tới nên họ cũng quen mặt anh.
“Đồ gửi đến từ thủ đô.”
Một anh bưu tá cười nói: “Xem ra cậu biết trước rồi. Bao hàng to thế này, gọi cậu ra bưu điện lấy cũng chẳng vác nổi, nên chúng tôi giao thẳng đến đây cho cậu luôn.”
“Cảm ơn.”
“Việc nên làm, không cần khách sáo đâu.”
Giang Minh Ngạn cùng phụ một tay chuyển đồ vào trong nhà. Theo lệ, anh đưa cho họ hai hào tiền công vận chuyển, lại còn biếu thêm mỗi người ba miếng bánh ngọt nhà làm: “Đồ nhà, đừng chê nhá mấy anh.”
“Ha ha ha, có đồ ăn ngon thế này, ai mà dám chê cơ chứ.”
“Vậy chúng tôi xin phép nhận, hẹn gặp lại.”
“Được.”
Khi Giang Minh Ngạn tiễn khách ra cổng rồi trở vào, Trương Huệ đã cầm kéo, cắt phăng sợi dây gai buộc chặt gói hàng.
Bên trên là quần áo, được gói ghém cẩn thận trong một tấm vải lanh. Khi mở ra, Trương Huệ vô cùng kinh ngạc, lại còn có cả một chiếc áo khoác lông. Cô nhớ mãi là nhà máy sản xuất áo lông đầu tiên trong nước phải mãi đến năm 1975 mới đi vào hoạt động.
“Đây chắc hẳn là bố mẹ nhờ người mua giúp rồi. Em xem, nhãn hiệu bên trên toàn là tiếng nước ngoài.”
Trương Huệ đã thấy. Cô thốt lên: “Bố mẹ anh chu đáo với em quá!”
Trương Huệ có chút ngượng ngùng. Cô đã nhận không biết bao nhiêu kiện hàng lớn từ thủ đô gửi về, mà mình chỉ gửi lại được một rương đồ ăn cỏn con.
Giang Minh Ngạn cười nói: “Tục ngữ có câu ‘Ngàn dặm đưa lông ngỗng, quà nhẹ nhưng tình nặng’ mà em. Đồ chúng ta gửi chỉ là một rương đồ ăn, sao bì được với tấm lòng bố mẹ gửi gắm trong những món đồ này chứ.”
Trương Huệ bật cười, khẽ đánh vào cánh tay anh: “Gói dưới này là của anh đấy.”
“Em cũng có.”
Hai chiếc áo khoác len lông cừu màu đen tuyền, một chiếc cỡ lớn, một chiếc cỡ nhỏ, đều cùng tông màu đen. Bố mẹ còn cẩn thận chuẩn bị cả áo khoác len lông cừu loại có thể mặc làm áo khoác ngoài vào mùa xuân thu nữa chứ.
“Chiếc áo khoác này chắc hẳn là chị dâu anh nhờ người làm rồi.”
“Sao anh biết vậy?”
Giang Minh Ngạn hiểu rõ về phong cách ăn mặc của người nhà mình.
Trương Huệ thấy túi áo khoác cộm lên, liền thò tay vào, rút ra một túi giấy to. Bên trong là một xấp phiếu thịt dày cộp.
Giang Minh Ngạn móc túi áo khoác của mình, bên trong có một lá thư. Anh đọc lướt qua rồi nói: “Mẹ bảo, số phiếu thịt này là ông bà nội chuẩn bị cho em đấy. Mẹ dặn em cứ ăn uống thoải mái, tẩm bổ thật nhiều vào. Mẹ còn nói, hè năm sau lúc em sinh con, ông bà nội muốn vào ở với chúng ta hai tháng.”
---