Trọng Sinh Thập Niên 70: Mỹ Nhân Mang Không Gian

Chương 107

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Trương Huệ đang sắp xếp lại bếp núc thì nghe thấy thằng cháu nhỏ gõ cửa đòi bánh kẹo, liền ra mở cửa cho nó vào: “Bà nội mang cả túi về rồi, sao không chịu ăn ở nhà?”

“Bà nội chỉ cho cháu có một cái thôi.” Thằng Mập mếu máo tủi thân.

Đúng là tính nết của mẹ cô mà. Trương Huệ kéo thằng Mập vào nhà, một giỏ bánh kẹo vẫn còn bày trên bàn, chưa kịp cất: “Tự lựa đi, thích cái gì thì lấy, nhưng chỉ được chọn hai thứ thôi đấy nhé!”

Oa oa oa!

Mắt thằng Mập sáng rực lên. Nhiều bánh kẹo ngon quá chừng! Cháu có thể mang cả giỏ về không ạ?

“Không thể.”

Được thôi, thằng Mập níu vào mép bàn, loay hoay một lúc lâu mới chọn được hai chiếc bánh mà nó cho là to nhất.

Trương Huệ hối hận, lẽ ra không nên để thằng bé tùy ý lựa chọn. Một cái bánh ngọt nhân đậu xanh, một cái bánh nướng nhân bí đao. Ăn hết từng này thì tối lại chẳng buồn ăn cơm, thế nào mẹ cô (bà nội nó) cũng mắng cô cho mà xem.

Trương Huệ phải nói hết lời khuyên nhủ thằng Mập ăn một cái thôi, cái còn lại để dành mai ăn tiếp.

Giang Minh Ngạn đi vào đúng lúc nhìn thấy vợ đang giành giật bánh kẹo với thằng cháu trai, không khỏi nở nụ cười.

Trương Huệ hừ nhẹ một tiếng: “Còn không mau tới giúp đỡ.”

Giang Minh Ngạn tiện tay nhón lấy một chiếc bánh quy, bỏ tọt vào miệng. Vị bánh giòn tan, mằn mặn ngọt ngọt, đúng kiểu ‘Nam Bắc’.

“Ừm, ăn nhiều đồ ngọt quá dễ ngán, nên em nướng thêm mấy vị khác. Nhân lúc bưu điện chưa tan ca, em gửi luôn rồi.”

Ở huyện Vân Đỉnh này, vị mặn ngọt được gọi là vị Nam Bắc.

Không chỉ bánh kẹo vặt có vị Nam Bắc mà ngay cả lạp xưởng cũng làm theo kiểu Nam Bắc.

“Lúc nướng bánh kẹo em làm hơi nhiều, chờ ngày mai anh đi làm mang một ít cho mấy anh Hồng Minh ở xưởng.”

“Được, mấy anh ấy nhất định sẽ rất thích.”

Nói chuyện một lúc, thấy trời cũng đã nhá nhem tối, hai vợ chồng khóa cửa dắt díu nhau về nhà bố mẹ ăn cơm.

Có vẻ như, kể từ ngày nướng bánh kẹo đó, khẩu vị của Trương Huệ đã dần được cải thiện. Lúc ăn mì có thể cho thêm chút mỡ phần vào bát mì để dậy mùi, lúc mẹ cô nấu ăn, cô có thể đứng hóng ở cửa bếp một lát.

Đến cuối tháng mười một, hầu như đã có thể ăn tất cả mọi thứ.

Thế là bà Trần Lệ Phương bắt đầu ra sức bồi bổ cho con gái rượu. Mấy con cá bơi lội trong chum nước đặt ngoài sân sau nhà Trương Huệ bắt đầu nối đuôi nhau nhảy lên mâm cơm nhà cô.

So với mua thịt, cứ mua xương mà hầm là tiết kiệm nhất. Một cây xương có thể ninh được cả một nồi canh lớn, cả nhà được nhờ, cùng Trương Huệ mà hưởng lộc.

Được bồi bổ, vòng eo thon thả của Trương Huệ dần trở nên đầy đặn hơn, khiến Trương Huệ lập tức giật mình cảnh giác.

“Giờ con mới được mấy tháng thôi mà, cứ bồi bổ cho mẹ khỏe mạnh đã. Vẫn chưa đến lúc em bé phát triển vượt trội đâu, con cứ yên tâm mà ăn uống.”

Trương Huệ đứng trước gương, đưa tay véo má mình. Cô không chỉ sợ em bé phát triển quá mức, mà còn sợ bản thân tăng cân mất kiểm soát, lúc đó muốn giảm cũng khó.

Trần Lệ Phương cười mắng yêu, bưng bát canh ngó sen nóng hổi đặt xuống trước mặt con gái: “Uống đi con.”

Thơm ơi là thơm!

Trương Huệ bưng bát lên, húp một hơi dài.

Chà, ngon tuyệt!

Trương Huệ cảm thấy mình đúng là có da có thịt hơn trước. So với Viên Hiểu Đình, Trương Huệ tự thấy mình đẹp hơn hẳn, cũng chỉ tăng cân đôi chút, mặc quần áo vào vẫn chưa lộ bụng mấy.

Bụng Viên Hiểu Đình thì đã to chình ình, chừng năm tháng rồi, dù cô ta có khoác chiếc áo bông dày cộp, cái bụng vẫn cứ lùm lùm rõ mồn một.

Trông thấy Trương Huệ, Viên Hiểu Đình liếc xéo cô một cái đầy vẻ khó chịu, rồi quay ngoắt đầu bỏ đi, trông nét mặt chẳng mấy dễ chịu.

Giữa trưa mà đã ra khỏi cổng xưởng thép rồi, đây là định về nhà ăn cơm ư? Trương Huệ chợt nhớ, cái nhà mà mẹ Viên Hiểu Đình thuê cho cô ta ở khá xa chỗ này.

“Này cô chưa biết đấy thôi, con bé đã bỏ việc rồi, giờ chỉ ở nhà dưỡng thai cả ngày ấy mà. Người ta giờ rảnh rang lắm, chỉ loanh quanh dạo phố thôi.”

“Cái gì?”

Hiện tại công ăn việc làm khan hiếm, nếu Viên Hiểu Đình mà tự ý nghỉ việc, sau này muốn xin quay lại, e rằng dù cha cô ta có là Phó xưởng trưởng cũng không thể ngăn được thiên hạ xì xào, chỉ trỏ đâu.

Một cô giáo đứng gần đó cười khúc khích nói: “Người ta thì khác chúng ta, Viên Hiểu Đình chẳng đi làm cũng có làm ảnh hưởng gì đến miếng cơm manh áo đâu, nếu không thì làm sao mà giữ được cái dáng người mập mạp, đầy đặn như thế.”

---

Trọng Sinh Thập Niên 70: Mỹ Nhân Mang Không Gian

Chương 107