Trọng Sinh Thập Niên 70: Mỹ Nhân Mang Không Gian

Chương 114

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Trương Huệ dẫu đang giận dỗi nhưng nghe vậy cũng phải phì cười: “Coi như anh khéo ăn nói đấy.”

Đi làm cũng chẳng được mấy bữa, tháng Giêng là đã đến Tết rồi, thế nên thời gian nghỉ lễ muộn nhất là cuối tháng Mười Một mà thôi.

Ăn sáng xong, Giang Minh Ngạn đưa Trương Huệ đến trường. Hai vợ chồng bàn bạc chuyện nhà cửa. Trương Huệ muốn đợi ngày nghỉ cuối tuần này hai người đi mua thịt trước, dùng hết số phiếu thịt mà cha mẹ chồng đã gửi, sau đó mới ra chợ phiên ngoài thành phố mua thêm ít thịt tươi giá cao.

“Hay là chúng ta làm thật nhiều thịt khô nhé, đến khi đó có thể gửi về biếu ông bà nội ăn dần.”

À, còn những chiếc bánh gối nữa. Cứ dùng gạo nếp mà làm, sau khi rán vàng ươm hai mặt, rưới thêm chút nước đường đỏ óng ánh lên, ăn ngon phải biết. Chúng ta cũng mua gạo nếp, nhờ cậu mợ làm giùm mười cân, đến lúc đó nhớ gửi cho ông bà nội một ít.”

“Em thích là được.”

“Ừm.”

Trương Huệ khịt khịt mũi một cái, trời lạnh ngắt.

“Trưa nay đừng tự đi bộ về, chờ mẹ đến đón em.”

“Em biết rồi, anh mau đi làm đi.”

Sau khi Giang Minh Ngạn khuất bóng, Trương Huệ mới chầm chậm bước vào cổng trường. Gặp một học trò chào mình, cô cũng nở nụ cười đáp lại.

Đến phòng giáo viên, vừa đẩy cửa bước vào, ôi chao, đã thấy một đám người đang túm tụm quanh chiếc bếp lò được nhà trường đưa đến.

“Huệ Huệ, lại đây ngồi đi.” Thẩm Yến vừa nhấm nháp hạt dưa vừa gọi cô, tiện tay kéo chiếc ghế tựa tới gần.

Trương Huệ bước đến ngồi xuống, đưa tay hơ hờ trước ngọn lửa ấm áp: “Mọi người vừa nói chuyện gì thế?”

“Còn chuyện gì nữa ngoài chuyện ở xưởng thép. Lần này đúng là do nhà họ Viên gây ra, tôi thấy Viên Kiến Quân lần này có khi phải bóc lịch dài dài.”

“Cái gì mà ' có khi', chắc chắn là phải vào tù rồi! Bị bắt quả tang đầu cơ trục lợi tài sản tập thể rành rành ra đó, đừng nói cha anh ta là xưởng phó, cho dù là phó thị trưởng cũng không cứu nổi.”

“Chỉ có mình anh ta bị bắt thôi sao?”

“Không đâu, nghe đâu ngoài Viên Kiến Quân còn có hơn chục người nữa cũng bị tóm cả rồi.”

“Nhiều vậy ư?” Một cô giáo khác kinh ngạc kêu lên.

“Không chỉ Viên Kiến Quân mới đầu cơ trục lợi tài sản tập thể đâu, còn có cả những người khác nhúng chàm nữa cơ.”

“Vậy tình hình nhà họ Viên bây giờ ra sao rồi?” Bởi vì Viên Hiểu Đình là người có năng lực, những người thích buôn chuyện vẫn đặc biệt quan tâm đến gia đình này.

Phó hiệu trưởng Lý hạ giọng: “Nghe nói đám người Viên Kiến Quân sẽ bị đưa đến nông trường cải tạo lao động, không biết sẽ cải tạo bao nhiêu năm, có khi phải mất cả đời người. Còn cha của Viên Kiến Quân thì đã tự nhận lỗi mà từ chức rồi. Bây giờ trong xưởng thép chúng ta, xem ra chỉ còn mỗi cậu con rể nhà họ Viên kia là còn ổn thôi.”

“ Nhưng cũng khó nói trước. Tuy vẫn còn làm việc ở xưởng thép, nhưng bị nhà họ Viên liên lụy như vậy, không biết tương lai cậu ta rồi sẽ ra sao.”

Trương Huệ ngả người ra sau ghế. Cô Lý đã làm phó hiệu trưởng rồi mà vẫn thích buôn chuyện như ngày nào.

Trương Huệ không biết liệu kiếp trước Chu Chấn có tham gia vào vụ đầu cơ trục lợi tài sản tập thể này hay không, nhưng có vẻ như là không.

Kiếp này, Chu Chấn đã kết hôn với Viên Hiểu Đình, và ban đầu có mối quan hệ rất tốt với Viên Kiến Quân. Trương Huệ không tin rằng anh ta hoàn toàn không liên quan, hoặc hoàn toàn không biết rõ mọi chuyện.

“Viên Hiểu Đình phen này thảm rồi. Bây giờ nhà mẹ đẻ đã thất thế, với cái tính hay đắc tội người khác của cô ta, sau này nhất định sẽ không thiếu người đến gây khó dễ đâu.”

“Người ta không làm gì sai thì sợ gì chứ.”

“Hơn nữa, lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa béo mà. Người bình thường cũng chẳng dám làm gì cô ta đâu.”

“Mà công bằng mà nói, xưởng phó Viên vẫn là một người rất tốt. Từ lúc ông ấy làm xưởng phó đến nay, xưởng chúng ta đã tiến bộ hơn rất nhiều.”

Các giáo viên có liên quan đến xưởng thép đều gật gù đồng ý, xưởng phó Viên làm việc chẳng có gì để chê trách, là một người khá chính trực.

Chỉ tiếc là sinh ra một trai một gái thế này, khiến người ta không biết nên nói gì cho phải.

Chỉ qua một đêm, trên mái đầu Viên Quang Tổ đã lấm tấm bạc trắng.

Xưởng trưởng Từ thở dài, vỗ vỗ bả vai ông ta: “ Tôi tin cậu không hề biết chuyện này.”

Các lãnh đạo xưởng thép khác có mặt cũng trầm ngâm thở dài, đây quả thực là một chuyện lớn.

---

Trọng Sinh Thập Niên 70: Mỹ Nhân Mang Không Gian

Chương 114