Buổi tối sau khi tan làm, Chu Chấn vẫn mang tiền đến nhà bố vợ. Vu Tuyết tính đi tính lại số tiền này, gần như là toàn bộ số tiền Chu Chấn có thể tiết kiệm được từ khi đi làm đến nay.
Vu Tuyết cảm động đến rơi nước mắt: “Thằng bé ngoan quá! Chờ anh con ra, mẹ sẽ bảo nó đích thân đến cửa tạ ơn con.”
“Mẹ đừng khóc, anh cả nhất thời hồ đồ thôi, bị bắt thì chúng con cũng đành chịu, chẳng làm được gì nhiều. Nhưng dù sao cũng là người thân, chúng con không thể quay lưng làm ngơ được.”
“Con nói đúng, con nói đúng.” Vu Tuyết liên tục gật đầu.
Chu Chấn còn nói: “Anh ấy sẽ được đưa đến nông trường nào cải tạo ạ? Chúng ta có thể nhờ người quen giúp đỡ để giải quyết sớm nhất có thể không? Con không mong gì hơn, nếu có thể đổi công việc của anh ấy sang công việc nhẹ nhàng hơn thì tốt quá.”
Viên Quang Tổ lửa giận ngút trời: “Đổi cái nỗi gì mà đổi! Nó đi cải tạo là để chịu khổ, đừng có mà lo lắng cho nó, cứ để nó đi đi.”
Vu Tuyết cũng tức giận: “Con trai có lỗi, nếu ông làm cha mà không có lỗi thì sao nó lại ra nông nỗi này? Chẳng phải tại ông không biết dạy dỗ con cái hay sao?”
Viên Quang Tổ vỗ bàn: “Vậy được, tôi cũng có lỗi, tôi cũng không thèm làm việc nữa! Tôi đi lao động cải tạo cùng nó luôn! Bây giờ tôi đi tìm đồng chí xưởng trưởng Từ nói ngay!”
Chu Chấn tranh thủ giữ chặt cha vợ: “Cha đừng tức giận, chuyện đã thành ra như này rồi, chúng ta nên nghĩ cách giúp anh ấy cải tạo cho tốt hơn.”
Vu Tuyết hối hận về lời mình vừa nói, thấy Chu Chấn nói đỡ cho mình, bà vội vàng nói: “Vừa rồi tôi bị lời ông nói chọc tức, bây giờ ông không được đi! Ông mà đi thì tôi phải làm sao đây? Cả nhà Hiểu Đình phải làm sao đây? Ông mà đi thì ai kìm được cái tính tình ngang bướng của con bé Hiểu Đình đây, nếu con bé gây rắc rối thì ai mà lo liệu cho nó đây?” Vu Tuyết dịu giọng nói.
Nói đi cũng phải nói lại, con ruột vẫn là con ruột, ngoài miệng mắng lòng lang dạ sói thì trong lòng vẫn thương.
Chu Chấn cũng khuyên can, anh ta cũng hi vọng cha vợ ở lại. Mặc dù không phải xưởng phó, nhưng với danh tiếng của cha vợ, chỉ cần có ông ấy ở đây, anh ta tin chắc chắn sẽ chẳng ai dám công khai gây khó dễ cho mình.
Cuối cùng Viên Quang Tổ cũng bị thuyết phục. Ngày đầu tiên Vu Tuyết đến công an cục đưa cơm, bà luyên thuyên kể lể chuyện xảy ra trong nhà hôm qua cho con trai nghe.
“Cha con là người mạnh miệng mềm lòng. Mẹ tìm người nghe ngóng rồi, trong nông trường có người đồng chí cũ của cha con. Đến lúc đó bảo cha con viết một bức thư, ít ra cũng sẽ có lợi cho con. Con vào đó cũng phải thay đổi tính tình đi, cố gắng cải tạo thật tốt để sớm ngày được trở về.”
Viên Kiến Quân không mấy để tâm những lời căn dặn này. Anh ta đang nghĩ đến Chu Chấn, chỉ riêng việc đưa tiền này thôi cũng đủ thấy Chu Chấn là người thông minh. Anh ta hối hận vì lúc ấy đã không nghe lời Chu Chấn.
Sắp hết năm, xưởng thép và công an cục cũng không chậm trễ. Sau khi báo cáo được thông qua, Viên Kiến Quân cùng những người cải tạo khác bị đưa đến nông trường cải tạo trước kỳ nghỉ đông.
Nghe nói lúc đưa tiễn, Vu Tuyết đã khóc đến ngất xỉu tại chỗ.
Xưởng phó Viên là người trọng công việc, xử sự công bằng. Mọi người đều hiểu rằng ông ấy là một người anh hùng không hề hèn nhát, chỉ là xui xẻo bị liên lụy mà thôi.
Trước giờ Vu Tuyết luôn tự coi mình là vợ xưởng phó, có chút xa cách, tự phụ. Xưa nay ai cũng chẳng ưa bà ta, nên khi bà ta ngất xỉu, người vây xem đều cảm thấy thật đáng đời, nuôi con mà để nó hư hỏng như vậy thì còn trách ai!
Sau khi nghe các giáo viên trong văn phòng thảo luận, Trương Huệ không khỏi cảm thán, đây chính là sự khác biệt giữa được lòng người và không được lòng người, chứng tỏ dư luận vẫn rất quan trọng.
“ Tôi còn tưởng Viên Kiến Quân sẽ bị xử b.ắ.n chứ.”
Trương Kiến Lâm chú ý từ đầu đến cuối, ngoại trừ một người đầu cơ trục lợi cực kỳ lớn thì mấy tài xế như Lão Lưu đều bị xử bắn, những người còn lại là đưa đi lao động cải tạo.
---