Trương Kiến Sơn nói: “Hoàn cảnh của Viên Kiến Quân khác, anh ta không chỉ bồi hoàn toàn bộ số tiền bất chính đã thu lợi, mà gia đình còn tự nguyện nộp thêm một khoản tiền phạt.”
“Xưởng thép cũng phải nới lỏng chính sách.”
“Ừm, Viên Quang Tổ vẫn còn có chút uy tín. Ông ta xin thoái lui nhường lại chức phó xưởng, lãnh đạo xưởng thép đã làm việc cùng Viên Quang Tổ bao năm, ít nhiều cũng phải nể mặt ông ấy.”
Nghe nói trong bản án của Viên Kiến Quân có một điều khoản nói rằng anh ta là đồng phạm, bị một tài xế trục lợi dụ dỗ. Thép phế liệu mà lão Lưu lấy ra từ xưởng thép được bán ở chợ đen với giá gấp mười lần. So sánh hai người, trong lần hợp tác này, Viên Kiến Quân chỉ nhận được một ít tiền vất vả, nói là đồng phạm bị gài bẫy gì đó, thì cũng tạm cho là hợp lý. Trương Kiến Lâm thấy vô cùng bất công, cùng là kẻ phạm tội mà kẻ thì có cha chống lưng.
“Mau ăn cơm đi, đừng nói chuyện của người khác.” Trần Lệ Phương bắt đầu một chủ đề khác: “Ngày mốt các con đi mua thịt nhé. Ừm, mua thịt về ướp trước, một nửa làm thịt xì dầu, một nửa làm thịt treo gió.”
“Không làm thịt muối ư?”
“Không làm, năm nay mẹ không rảnh, sang năm hẵng làm.”
“Vậy cũng được, mai mẹ với chị dâu con cũng đi mua thịt, đến đó mình sẽ ướp luôn ở nhà con.”
Trương Huệ gật đầu, nhà bọn họ rộng rãi.
Ngày đầu tiên là thi cuối kỳ, Trương Huệ đang mang thai nên không cần in bài, cũng không cần chấm sửa bài thi. Trương Huệ chỉ phụ trách giám thị, công việc không mấy mệt mỏi.
Kết thúc buổi sáng thi môn đầu tiên, những giáo viên khác không chịu trách nhiệm giám thị đã bắt đầu chấm bài. Kết quả môn thứ nhất được tổng kết vào giữa trưa, phó hiệu trưởng Lý cười nói: “Điểm trung bình của lớp Huệ Huệ dạy đứng đầu nha.”
Thẩm Yến cười đáp: “Nhìn lớp tôi dạy cũng được mà.”
Mọi người cười nói: “Cô giáo Thẩm, năm sau tiếp tục cố gắng nhé.”
Thẩm Yến phàn nàn trong lòng, cố gắng thế nào cô ấy cũng không được biên chế.
Thi cuối kỳ xong, phó hiệu trưởng Lý thông báo với toàn thể giáo viên, mười chín Tết đến trường nhận phúc lợi cuối năm. Những giáo viên không cần tham gia chấm thi ngày mai không phải đến nữa.
Trương Huệ thầm reo vui trong lòng, bao lâu nay cô mới chờ được đến kỳ nghỉ đông.
Cái lạnh cắt da cắt thịt này thật khiến người ta phát ớn. Dù có mặt trời thì nắng đông cũng như treo cho có trên nền trời, chẳng ấm áp chút nào.
Ngày nghỉ đầu tiên, đã hẹn đi mua thịt. Bọn họ mua nhiều nên phải đi sớm, nếu không có phiếu thịt cũng không mua được nhiều thịt như thế.
Giang Minh Ngạn rời giường, khẽ gọi Huệ Huệ một tiếng, nhưng cô vẫn ngủ say như chết, chẳng hay biết gì.
Giang Minh Ngạn không bật đèn, ánh sáng từ cửa kính phòng ngủ chiếu vào, mơ hồ không nhìn rõ. Anh xích lại gần, sờ lên gò má hồng hào đang ngủ của cô, khẽ cười một tiếng.
Anh nhẹ nhàng nhặt áo khoác đi ra ngoài, làm bữa sáng rồi hâm nóng trong nồi. Anh vừa ăn sáng xong thì mẹ vợ và chị dâu tới.
Ba người cầm bao tải to đi mua thịt, vội vàng mua sớm mẻ đầu tiên.
Trương Huệ ngủ đủ tỉnh dậy, mở cửa nhìn thấy mẹ đang ướp thịt: “Mua về sớm vậy ạ?”
“Ừm, mau đi ăn sáng đi, Tiểu Giang đã nấu cho con rồi.”
Trương Huệ vừa bước vào bếp, vừa hỏi mẹ: “Anh Minh Ngạn đâu rồi ạ?”
“Anh ấy đi ra ngoại thành mua thịt rồi, bảo ngoài thịt khô còn phải làm thêm ít lạp xưởng, con muốn gửi lên thủ đô, e rằng số thịt này không đủ.”
“Vâng, nhà họ Giang cái gì cũng chẳng thiếu, con cũng chỉ có thể gửi ít đồ ăn tự tay mình làm. À phải rồi, con cũng muốn nhờ cậu mợ giúp làm ít bánh gối nữa.”
“Lần trước con nói xong mẹ đã nhờ người nhắn cho cậu con luôn rồi. Khi nào con đưa tiền mua gạo nếp cho cậu mợ là được.”
“Dạ.”
Mười giờ hơn, Giang Minh Ngạn và Trương Kiến Lâm trở về. Ngoài thịt ra hai người còn mua rau, trong đó có mười cân củ sen tươi rói.
---