“Ấy, anh cả em cũng bảo thế, nhưng mẹ cứ nói đừng làm phiền nhiễu gia đình làm gì.”
Dọc đường, hai chị em dâu vừa đi vừa trò chuyện. Tới cổng nhà, chị dâu Lưu Lị liền cất tiếng gọi lớn: “Bố mẹ ơi, hai người xem ai về này!”
“Ngoài con gái mẹ ra thì còn ai ghé thăm bà già này nữa chứ.”
Lưu Lị vừa bước vào nhà đã tủm tỉm cười: “À, mẹ biết con về rồi sao ạ?”
Mẹ Lưu Lị cười hiền: “Thằng bé hàng xóm sáng sớm đã chạy qua báo tin rồi, sao mà mẹ không biết cho được.”
Bà cụ vỗ vỗ tay, mừng rỡ nói: “Ôi chao, Mập Mạp trông y như Kim Đồng bên cạnh Quan Âm Bồ Tát vậy! Mới có một dạo không gặp mà nhìn xem cái mặt bánh bao này đi, lại mũm mĩm thêm rồi!”
Mập Mạp mặc chiếc áo bông mới toanh bà nội may cho, ưỡn cái bụng sữa tròn vo ra, cười toe toét đáng yêu vô cùng: “Con chào bà ngoại ạ.”
“Lại đây nào, để bà ngoại ôm con một cái!”
Lưu Lị ngồi xuống. Chị dâu của cô bưng một chén nước nóng tới, cô cười cảm ơn: “Làm phiền chị dâu quá rồi.”
“Người một nhà cả, phiền hà gì mà phiền hà!”
Chị dâu của Lưu Lị sờ sờ cánh tay mũm mĩm của cháu trai, tấm tắc: “Dễ cưng quá! Có da có thịt hẳn hoi!”
“Ngày nào cũng được ăn uống tươm tất như vậy, bảo sao thằng bé chẳng mũm mĩm như thế!” Lưu Lị tự hào nói. Đến ngay cả trong thành phố, cô cũng chưa từng thấy nhà ai cho con ăn uống sung sướng bằng con trai mình.
Mẹ Lưu Lị (bà ngoại của thằng bé) trêu cháu: “Mập Mạp nói cho bà ngoại nghe xem, mỗi ngày con được ăn những gì nào?”
“Sáng nào bà nội cũng cho con ăn trứng gà luộc, còn có sữa bột của cô chú biếu nữa. Bà nội pha cho con hẳn một ly to oạch! Ngày nào cũng được ăn kẹo sữa hết. Chiều chiều mà đói bụng, thỉnh thoảng bà nội lại làm đồ ăn vặt cho cô, thỉnh thoảng lại cho uống sữa mạch nha. Mập Mạp thích kẹo sữa nhất ạ!”
Mập Mạp giờ đã nói chuyện líu lo trôi chảy, kể đủ thứ chuyện trên trời dưới biển cho bà ngoại nghe.
Cả nhà họ Lưu nghe xong ai nấy đều tấm tắc tặc lưỡi, thầm nghĩ: “Đời sống trên thành phố đúng là sung sướng biết bao!”
Chị dâu Lưu Lị bèn cười nói: “Đâu phải cuộc sống trên thành phố tốt, mà là cuộc sống ở nhà cô em chồng tốt thì đúng hơn!”
Lưu Lị cười rất tự hào, nói: “Mọi người biết cô em chồng của con mà, vừa giỏi giang kiếm tiền, lại vừa biết cách chi tiêu. Mẹ chồng con cũng nể lời con bé. Có cô em chồng ấy ở đó, ngày nào cả nhà cũng được ăn thức ăn mặn, mỗi tuần ít nhất cũng phải có hai bữa thịt cá tươm tất!”
“Sau này, Huệ Huệ kết hôn, chú của Mập Mạp là người gốc thủ đô. Bên thủ đô vẫn thường xuyên gửi đồ về. Mới mấy hôm trước, Huệ Huệ có tin vui, bên ấy lập tức gửi về hẳn nửa bao sữa bột. Huệ Huệ thương Mập Mạp, cùng ngày hôm đó đã mang biếu cháu rất nhiều.”
“Thật ư?”
“ Đúng vậy đó. Mẹ chồng con vốn tính tiết kiệm lắm. Trước đây, cô em chồng có biếu sữa bột, nhưng mẹ chồng con chỉ hai ba ngày mới pha cho Mập Mạp uống một lần, mỗi bát cùng lắm cũng chỉ một thìa sữa bột. Cô em chồng con biết chuyện liền khuyên mẹ chồng đừng có chi li quá thế.”
Nói đến đây, Lưu Lị bật cười khúc khích, chị dâu của cô cũng cười theo.
Mấy đứa con trai con gái nhà họ Lưu nhìn thằng em họ Mập Mạp mà không khỏi thèm thuồng, ganh tị. Bọn chúng còn chưa từng được nếm thử mùi vị sữa bột bao giờ, nghe nói món ấy đắt lắm, lại còn phải có phiếu sữa bột mới mua được kia chứ!
Mẹ Lưu Lị cảm thán: “Cô em chồng con thật là tốt bụng, đối xử tử tế với cả con và cháu mình. Con phải nhớ kỹ ân tình này đấy nhé!”
“Mẹ xem mẹ nói kìa, con vẫn luôn ghi nhớ ân tình của Huệ Huệ đối với mình mà. Giờ con chưa có năng lực, nhưng sau này có rồi nhất định sẽ báo đáp cô ấy đàng hoàng.”
“Thế bao giờ cô em chồng con mới sinh?”
“Ước chừng khoảng tháng bảy năm sau ạ.”
“Được rồi, nhà bên ấy đối xử tốt với con như vậy, nhà mình họ Lưu cũng không thể keo kiệt được. Đến lúc đó, nhà mình sẽ biếu mười quả trứng gà nhé!”
Lưu Lị vội xua tay: “Mẹ ơi, không cần đâu ạ! Mẹ cứ để dành trứng gà cho các cháu ở nhà ăn đi.”
“Cần chứ! Nếu không thì người ta lại bảo nhà mình họ Lưu keo kiệt quá thì chết!”
Mấy người chị dâu của Lưu Lị cũng hùa theo: “Nhà mình có mấy người thôi mà, mười quả, mỗi người góp một ít là xong ngay ấy mà.”
Nghe thấy bà ngoại muốn biếu trứng, Mập Mạp liền hào phóng lấy từ trong túi áo ra hai viên kẹo sữa, chìa ra: “Con cho bà ngoại nè!”
Bà cụ đưa đôi bàn tay chai sần đón lấy mấy viên kẹo sữa, vừa cười vừa nói: “Ôi chao, Mập Mạp hào phóng quá chừng!”
Mập Mạp gật đầu cái rụp, tự tin nói: “Dạ, Mập Mạp hào phóng lắm ạ!”
“Mập Mạp này, cho anh họ một cái coi nào!” Thằng cháu trai lớn nhất nhà họ Lưu, đã mười lăm tuổi, cười cợt trêu chọc cậu nhóc.
---