Mập Mạp quả thực rất hào phóng. Cái tay bé xíu của nó thoăn thoắt thò vào túi áo, lấy ra cả một nắm kẹo chia cho mỗi anh chị họ một viên.
“Trời ơi, trong túi con có bao nhiêu kẹo thế kia?”
Mập Mạp ngẩng đầu lên, cười tít mắt: “Sáng nay chú Kiến Sơn mang thịt về, biết Mập Mạp sắp được đi chơi nên chú cho Mập Mạp nhiều lắm, đầy ắp cả hai túi áo luôn!”
Biết là sinh nhật mẹ Lưu Lị, sáng hôm ấy, bà Trần Lệ Phương đã xén một miếng thịt tươi ngon, dặn Giang Minh Ngạn đem về cho Lưu Lị gửi biếu bên ngoại.
Nhà bà Lưu ngó thấy, quả nhiên một gói đã vơi đi trông thấy, gói kia vẫn còn đầy đặn như ban đầu.
Ở nhà còn nhiều việc phải lo, Lưu Lị định bụng ăn cơm trưa xong sẽ quay về thành phố luôn, nhưng mẹ Lưu Lị cứ nài nỉ cô ở lại thêm một đêm.
“Mẹ ơi, con bận thật mà, đợi khi nào rảnh rỗi, con sẽ về ở lại vài ba ngày với mẹ nhé.”
“Con chẳng có công việc, cớ gì mà lại bận rộn đến thế?”
Lưu Lị cười thần bí: “Chắc sang năm là con có công việc rồi đấy, mẹ ạ.”
Mẹ Lưu Lị nghe vậy, khóe miệng run run vì mừng rỡ: “Cha mẹ chồng con đã tìm người quen giúp con chạy việc sao?”
“Coi như là thế, hiện tại còn chưa chắc chắn, mẹ đừng nói với ai nhé. Khi nào mọi chuyện thành công, con sẽ kể cho mẹ nghe sau.”
“Trời ơi, phúc lớn nhất đời con là được làm dâu nhà họ Trương đấy! Đừng nói ở đại đội mình, ngay cả toàn bộ công xã cũng chẳng có người phụ nữ nào lấy chồng mà lại sung sướng như con đâu.”
Tính tình Lưu Lị giống mẹ, là người biết hài lòng với hiện tại, nghe nói thế cũng bật cười. Quả thực, cô ấy thấy mình rất may mắn.
Ở nhà đang muối thịt phơi, làm sườn gác bếp xong thì phải ủ vài ngày cho thấm vị rồi mới đem ra hong nắng. Mấy hôm nay thời tiết lại trở gió, mấy bận rồi trời chẳng thấy nắng, bà Trần Lệ Phương lo lắng không thôi.
“Nếu trời cứ xấu thế này, thịt gác bếp sẽ chẳng được như ý.”
“Mẹ đừng lo, biết đâu vài ngày nữa trời sẽ hửng nắng thôi.”
“Mong là vậy.”
Mùa đông năm nay lạnh buốt, thấu xương, có chút khắc nghiệt. Mỗi ngày Trương Huệ ở nhà đọc sách, học thuộc lòng. Tay có thể thọc vào túi áo cho đỡ lạnh, chứ đôi chân thì không thể, ngồi lâu một chút là đã thấy buốt giá.
Giang Minh Ngạn thương vợ, mỗi buổi sáng đều đốt một lò than ủ ấm đặt trong căn phòng đọc sách nhỏ. Trương Huệ thức dậy ăn sáng xong mới vào, căn phòng ấm cúng vô cùng, lại còn có chậu than hồng âm ỉ sưởi ấm đôi chân ngay cạnh bàn, quả thật thoải mái biết mấy.
Lưu Lị học toán đến nhức cả óc cũng không đợi ở nhà, ăn sáng xong liền dắt thằng cu Mập Mạp sang nhà em chồng, ngồi ké ở phòng đọc sách của cô út.
Những xâu thịt phơi ngoài sân, Lưu Lị và Trương Huệ đọc sách trong phòng. Thằng cu Mập Mạp, được giao thêm một trọng trách, tay cầm cây tre nhỏ xua lũ chim sẻ đang rình rập.
Không thể để chim nhỏ ăn mất miếng thịt dành cho Mập Mạp được.
Trương Cao Nghĩa cũng đang trong kỳ nghỉ đông, chẳng quản ngại cái rét, rảnh rỗi liền xách cần đi câu cá. Lúc câu cá còn quen được mấy cụ già trong xóm.
Thời tiết lạnh giá, thỉnh thoảng lại có tuyết rơi lả tả vào giữa buổi chiều. Mấy cụ nói, tuyết rơi dày đặc là điềm lành cho một năm mưa thuận gió hòa, mùa màng bội thu.
Đúng vậy, tất cả côn trùng đều c.h.ế.t rét vào mùa đông khắc nghiệt này, chắc hẳn năm sau sẽ là một năm bội thu.
Năm mới chắc chắn sẽ khấm khá hơn năm cũ nhiều.
Đêm qua, tuyết đã rơi lất phất suốt đêm.
Trong lúc ngủ mơ, Trương Huệ vô thức nép mình vào vòng tay ấm áp của người bên cạnh. Giang Minh Ngạn mơ màng vén chăn đắp cho vợ, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng. Hai người cảm nhận được hơi thở ấm áp của nhau, cứ thế ôm nhau say giấc nồng đến khi trời sáng hẳn.
Ngày hôm sau Giang Minh Ngạn phải đi làm nên ăn sáng xong liền ra cửa.
Trương Huệ không cần đi làm, ngủ thẳng giấc đến khi tự mình tỉnh dậy đã thấy chị dâu dắt thằng cu Mập Mạp tới.
Thằng cu Mập Mạp len lén vào phòng, ghé mắt nhìn xem cô đã thức giấc chưa. Thấy Trương Huệ đã dậy, nó nhoẻn miệng cười tít mắt: “Cô ơi, hôm nay có mặt trời rồi ạ.”
Trương Huệ duỗi lưng một cái thật sảng khoái, chậm rãi đứng dậy: “Có nắng thì tốt quá, thịt gác bếp phải hong kỹ mới dậy mùi thơm nức.”
Ban ngày hong thịt ngoài sân, ban đêm cất vào nhà. Lưu Lị vừa bước vào, việc đầu tiên cô làm là xách những xâu thịt ra sân hong nắng.
“Huệ Huệ dậy rồi đó sao.”
“Vâng, chị dâu đã ăn sáng chưa ạ?”
“Chị ăn từ sớm rồi, em mau ăn đi. Ăn xong chúng ta vào phòng đọc sách. Vừa nãy chị nhìn qua, thấy cái lò than Giang Minh Ngạn đốt sắp tàn, chị liền bỏ thêm mấy cục than củi vào cho bén lửa rồi.”
“Dạ, được ạ.”
---