Trương Huệ vào bếp ăn sáng, thằng cu Mập Mạp như cái đuôi nhỏ, cũng lóc cóc theo sau.
“Sáng nay Mập Mạp ăn gì thế con?”
“Buổi sáng con ăn cháo khoai lang, củ cải dầm, trứng gà luộc và sữa bò ạ.”
Trương Huệ múc cho mình thêm một bát cháo đậu đen: “Con có muốn ăn thêm chút nào nữa không?”
“Con còn ăn được thêm một tẹo tẹo thôi ạ.” Mập Mạp duỗi ngón tay út, làm động tác một chút xíu.
“Vậy cô lấy cho con một ít nhé, sáng nay nhà cô cũng ăn củ cải.”
Nhưng không phải củ cải dầm, mà là món củ cải thái sợi trộn của Giang Minh Ngạn tự tay làm, rắc thêm vừng trắng với chút dầu ớt, trông thật bắt mắt và ngon miệng.
Trương Huệ cũng biết bọn trẻ con vốn hay tham ăn, thấy món gì cũng muốn nếm thử một chút, nhưng bụng dạ thì lại chẳng được bao nhiêu nên chỉ lấy cho Mập Mạp một thìa cháo đậu đen.
“Mập Mạp, con ăn ít thôi nhé.” Lưu Lị phơi xong thịt khô, đi vào phòng bếp rửa tay, nhìn thấy con trai lại đang ăn.
“Chị dâu yên tâm, em không cho thằng bé nhiều đâu, chỉ một thìa thôi, cho nó nếm thử một chút.”
“Thằng nhóc này, mới sáng sớm đã làm nũng với bà nội nó, đánh liền hai quả trứng gà, hết một bát cháo cùng một ly sữa bò đầy ứ, chị sợ nó no quá.”
Mập Mạp quay lưng về phía mẹ, Lưu Lị tức giận vỗ cái m.ô.n.g nhỏ của cậu bé một cái: “Chẳng hiểu cái tính ham ăn này là giống ai nữa!”
Trương Huệ cười nói: “Chắc chắn là giống anh cả rồi chị ơi. Mẹ thường kể, hồi anh cả còn bé, nhà ta khó khăn, thấy nhà hàng xóm có món gì ngon, anh ấy liền đứng tần ngần trước cửa nhà người ta. Cứ được người ta cho một miếng nhỏ là anh ấy có thể vui vẻ suốt nửa ngày trời.”
Lưu Lị phì cười: “Chị cũng từng nghe mẹ kể, nhưng đi hỏi anh cả em thì lại không chịu thừa nhận.”
Tính theo tuổi của anh cả, nếu quay lại mười, hai mươi năm trước, cuộc sống khi đó quả thực khổ cực hơn bây giờ gấp bội, không biết đã có bao nhiêu người phải c.h.ế.t đói một cách oan ức.
Để có được cuộc sống như hiện tại, phải biết trân trọng, hưởng thụ cái phúc mà mình đang có.
Sau bữa sáng, hai chị em Lưu Lị và Trương Huệ thu dọn, lấy chậu nước nóng rửa bát đũa rồi vào phòng làm việc. Một người cặm cụi làm bài tập, một người lại miệt mài học thuộc lòng.
Thằng bé Mập Mạp chạy tới, đứng ở cửa ngó nghiêng một hồi rồi cầm thanh tre nhỏ lon ton chạy ra sân.
Một con chim sà xuống, móng vuốt sắc nhọn còn chưa kịp chạm vào miếng thịt khô phơi ngoài nắng đã bị thằng bé giơ thanh tre nhỏ lên dọa cho bay mất tăm.
Chạy một lúc, thằng bé Mập Mạp thở hồng hộc kêu lên: “Mẹ ơi, con nóng quá, con muốn cởi hết áo ra!”
“Không được cởi!” Lưu Lị vội đặt bút xuống, nhanh nhẹn cầm chiếc khăn mặt khô đi ra sân. Cô sờ thử một cái, trên lưng thằng bé đã rịn đầy mồ hôi. Cô mau chóng nhét chiếc khăn khô vào lót lưng áo cho thằng bé.
“Con đừng có chạy nhanh quá, chạy chậm rãi thôi, không lại cảm nắng bây giờ.”
Mập Mạp cười hì hì, vừa quay đầu lại đã thấy con chim kia lại sà xuống. Nó vội xoay m.ô.n.g chạy qua, miệng lầm bầm: “Thịt của tôi! Thịt của tôi!”
Gần trưa, mẹ Trần Lệ Phương mang theo một tảng đậu phụ tới. “Cha các con đi câu cá rồi, trưa nay mẹ sẽ nấu cơm ở đây. Bữa trưa chúng ta sẽ ăn đậu phụ nướng nhé!”
Trương Huệ nghe nhắc đến đậu phụ, liền ngẩng đầu lên. “Mẹ, con muốn ăn đậu phụ rán cơ!” cô nói.
“Được thôi, dù sao nhà con cũng chẳng thiếu dầu mỡ gì.”
Trương Huệ cười tủm tỉm nói: “Mẹ ơi, tối nay chúng ta ăn cá nấu canh chua đi! Mấy hôm nay cha câu được vài con cá rồi, đủ cho cả nhà mình ăn một bữa thịnh soạn đó!”
“Ăn một bữa hết veo thì bữa sau con ăn gì đây?” Chỉ có vỏn vẹn mấy con cá, mẹ Trần Lệ Phương vẫn muốn giữ lại cho con gái tẩm bổ dần.
“Ôi dào, không sao đâu mẹ. Ăn hết thì chúng ta lại ra chợ mua tiếp.”
Mẹ Trần Lệ Phương không khỏi phàn nàn: “Cha con cái tính sĩ diện ghê gớm. Sáng nay mẹ đã nói với ông ấy rồi, nếu chẳng câu được con nào thì cứ mạnh dạn mua của người khác hai con. Dù sao cá cũng câu từ con sông này cả, đều là đồ tươi ngon. Thế mà cha con cứ không chịu, cứ khăng khăng phải tự tay mình câu được, tuyệt đối không chịu mua của người khác.”
Trương Huệ và Lưu Lị nghe vậy thì không nhịn được mà bật cười khúc khích. Cười đã rồi, Trương Huệ mới chợt nghĩ ra. “Lát nữa bảo anh Giang Minh Ngạn đi mua hộ. Dù sao anh ấy cũng không phải lần đầu làm chuyện này, chắc chẳng sợ mất mặt đâu.”
Lần trước, anh Giang Minh Ngạn theo cha Trương Huệ đi câu cá, kỹ thuật của anh kém xa ông cụ. Nhưng anh cũng chẳng coi trọng chuyện đó. Thay vì tự mình cầm cần câu, anh lại để ý đến những người câu cá khác. Cứ thấy ai câu được con cá lớn là anh lại xấn tới thương lượng mua lại ngay.
---